Thế tử Lý Hoằng Thành đợi một lát phát hiện ra người mình cần gặp còn chưa có tới, không khỏi cười tự giễu, nghĩ thầm Phạm công tử này cũng thật cao ngạo quá, cho dù là bá quan văn võ trong triều đình, cũng không có mấy ai có tư cách làm mình đợi như thế này. Ý niệm vừa chuyển tới nghĩ việc này, trong lòng lại âm thầm bội phục Phạm Nhàn, mới nhập kinh không lâu đã làm ra những náo động quả thật không nhỏ, tung một bài thơ làm giới văn nhân chấn động sợ hãi, nửa đêm một mình tới đánh cả quan viên, về phần hôn sự với con tư sinh của tể tướng, càng làm cho người có tư cách biết nội tình bên trong thêm giật mình.
Đang nghĩ ngợi, Phạm Nhàn đã từ xa gọi tới, vừa hành lễ vừa bước nhanh tới, hắn thực cũng không có ý để thế tử phải chờ, chỉ là vừa rồi đang ở trong Khánh Dư đường bàn chuyện tình thư cục với Diệp chưởng quỹ một chút, cho nên mới tới trễ. Hai nam nhân trẻ cách nhau mấy tuổi cùng ngồi, nhấp vài chén trà nhạt liền bắt đầu nói tới chính sự.
Người thứ nhất mở miệng đương nhiên là Phạm Nhàn, hắn hướng đối phương cảm tạ chuyện tình buổi tối ngày hôm đó. Nghe hắn nói lời cảm tạ, thế tử Lý Hoằng Thành nở nụ cười ôn nhu nói rằng:
- Lúc đó ta nghĩ chúng ta quen nhau cũng chỉ có mấy ngày, thế nào lại bỏ hầu bao ra chiêu đãi ta ở Túy Tiên Cư, thì ra trong lòng ngươi tồn cái ý niệm này trong đầu... nhưng mà vô phương, Quách Bảo Khôn kia là một người ngu ngốc, bên cạnh thái tử, cũng chỉ là một cái danh hão không hơn không kém, chỉ là lão tử trong nhà có chút học vấn, ngươi đánh hắn, sao không dùng một chút mưu kế đi.
Phạm Nhàn biết thế tử nói chính là những hành động của mình ở trên công đường, tự giễu nói:
- Chuyện này cũng không phải là một lần kinh nghiệm sao? Nếu sớm biết ở kinh đô đánh người dễ dàng như thế, lần trước ở Vương phủ đánh hắn mấy quyền có phải là xong không.
Lý Hoằng Thành bị hắn dọa giật mình, nhanh nhanh phe phẩy cây quạt nhỏ trong tay,
- Cái đó không được, chuyện tình như vậy, ta cũng không thể đứng ra bảo đảm cho ngươi được.
Phạm Nhàn cười ha hả, lần thứ hai nói tạ ơn, sau đó mới hỏi thế tử ngày hôm nay tới đây là có gì chỉ bảo. Lý Hoằng Thành hơi trầm ngâm một chút mở miệng nói rằng:
- Việc này cũng không giấu được ngươi, bằng vào thân tình giữa hai nhà chúng ta, vốn là nhị hoàng tử muốn bảo ta tới dẫn ngươi đi dạo rồi vô tình tự nhiên gặp mặt tránh cho ngươi cảm thấy phản cảm, nhưng như vậy vẫn là lừa ngươi, cho nên ta nói rõ ra vậy. Sáng mai nhị hoàng tử ở trên sông Lưu Tinh có thiết yến, chỉ mời một mình ngươi, ta chỉ là tiếp khách.
Phạm Nhàn nhíu mày nói rằng:
- Ta thật không rõ lắm, nhị hoàng tử thân phận tôn quý, ta chỉ là một tú tài, đâu lọt vào mắt hắn được.
- Ngươi thật sự không rõ hay là giả bộ hồ đồ?
Lý Hoằng Thành chỉ vào mũi hắn cười ha ha:
- Diễn trò thành được như vậy, thực là thất bại.
Phạm Nhàn xấu hổ cười cười nhưng không có trả lời.
Lý Hoằng Thành nhìn bốn phía chung quanh phòng khách thấy không có người khác, chỉnh sắc nói rằng:
- Chính câu nói kia, ta mới tới gặp mặt ngươi nói rõ ràng, không đành lòng giấu ngươi. Dường như loại thủ đoạn này không khỏi làm cho ngươi cảm thấy có chút xa lạ, ngươi cũng biết, hôm nay bệ hạ tuy rằng vẫn còn đang trong độ tuổi xuân, nhưng cái gọi là nhìn ra một chút, tất không lo gần, cho nên ánh mắt mọi người luôn luôn nhìn lên người hoàng tử. Đại hoàng tử trời sinh thần võ, nhưng lĩnh binh ở ngoài. Thái tử tuy rằng là con thân sinh của hoàng hậu thế nhưng phẩm hạnh không tốt. Tĩnh vương phủ tuy rằng công bằng, nhưng nói thật cho ngươi biết, trong các hoàng tử, ta cùng với nhị hoàng tử có giao tình nhiều hơn.
Phạm Nhàn giật mình, nghĩ thầm chuyện này phải làm sao đây. Cái này hoàn toàn không giống với trong dự liệu của mình? Kiếp trước lúc coi truyện của Nhị Nguyệt Hà, đám hoàng tử này muốn thảo luận những vấn đề gì có tính bới móc, hận không thể khoác lên người tám mươi bộ y phục, mới không để cho người khác nghe thấy, nào có như người trước mặt này, vừa mở màn đã nói thẳng hết ra rồi, là muốn rơi đầu sao, ngài dũng cảm tới điên cuồng như vậy sao?
Dường như phát hiện lời nói của mình dọa đối phương, Lý Hoằng Thành xấu hổ cười nói:
- Có phải chê ta nói quá thẳng không? Thành thật mà nói, ta cũng không biết vì sao nhìn ngươi trong đầu lại trống rỗng không nghĩ được gì, không sai, ta muốn thay nhị hoàng tử mượn sức của ngươi, chuyện này giống như chuyện lập gia đình, luôn luôn là ta tình ngươi nguyện vậy.
Phạm Nhàn ngẩn ra, nhìn đôi mắt của thế tử, dường như muốn nhìn thấy trong đó còn ẩn giấu cái gì không, hắn cũng không thể phán đoán được đối phương có thực sự là một người quân tử ý chí sáng như trăng rằm hay không, hay chỉ là mưu thần muốn dùng thủ đoạn lôi kéo nhân tâm. Nhưng vô luận thế nào, phe cánh của thế tử đã không chút che đậy nào. Nhưng là Phạm Nhàn ở kinh đô này không chút thế lực, lại không có người bảo vệ, thành thật mà nói cũng không dám trần truồng mà ôm lấy cánh tay đối phương, vừa cười vừa nói:
- Ta có thể được biết, vì sao nhị hoàng tử muốn gặp ta không?
- Tất nhiên là vì hôn sự tháng mười sắp tới này.
Lý Hoằng Thành vẫn cái vẻ thành khẩn như cũ, mỉm cười nhìn qua.
- Sang năm sau lúc hội thi tới, nếu như ngươi biểu hiện được năng lực, bệ hạ sẽ giao quyền quản lý sản nghiệp hoàng gia cho ngươi. Đối với chúng ta mà nói, đây là chuyện cực kỳ tốt, đầu tiên là việc tiền bạc nhập sổ nhiều hơn một chút, còn có một số việc có thể tiện làm hơn. Mặt khác, ta tin tưởng Ti Nam bá tước đại nhân chưởng quản hộ bộ của Khánh quốc, nhất định sẽ minh bạch thời gian tân cũ tiếp nhân, nhất định cần tiền để điều tra rõ ràng mọi việc, kể từ đó, nói không chừng sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.
Phạm Nhàn trầm mặc, lông mày cụp xuống, nhưng cũng không ra vẻ cụt hứng, ngược lại còn làm loại cảm giác rất an thuận vô hại. Hắn nhẹ giọng nói rằng:
- Còn sớm, hôn sự vào thàng mười, nhưng ta có thể chân chính nắm được những thứ kia, có lẽ phải chờ tới năm sau đi.
- Đúng vậy, cho nên ngày mai chỉ là ăn cơm mà thôi.
Lý Hoằng Thành chăm chú nhìn hắn:
- Coi như là đáp lễ chuyện lần trước cho ta? Ngươi cũng biết, ngày hôm nay ta nói những lời này, tức là rất tín nhiệm ngươi. Hay là ngày mai ngươi tới nhìn qua nhị hoàng tử một chút, hi vọng sẽ có cái nhìn mới.
Phạm Nhàn cười cười, nghĩ thầm tranh đấu giữa nhị hoàng tử và thái tử, chỉ sợ vài chục năm sau mới có thể chân chính bắt đầu, hôm nay ngay cả loại người còn chưa có tên tuổi gì đã lôi kéo, thật là có chút cảm giác như "tạo phản nắm từ em bé nắm lên", lên tiếng đồng ý, rồi tiễn thế tử rời khỏi phủ. Lúc trở lai thư phòng phụ thân, ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào ống đựng bút, cau mày, không ngừng tự hỏi mình.
Chuyện đánh Quách Bảo Khôn lần trước, chính là mình chọn thế tử yểm hộ cho, chính là đưa cho đối phương một cơ hội lôi kéo, bởi vì muốn sinh tồn ở kinh đô này, chính là phải chọn một hàng ngũ tốt, phụ thân có thể vĩnh viễn đứng bên cạnh bệ hạ, nhưng đó là hắn, còn chuyện của lớp trẻ lại khác...
Phạm Nhàn muốn đứng một bên, không cần thiết phải đứng bên nhị hoàng tử, thế như nhất định phải đứng đối diện với thái tử. Nguyên nhân rất đơn giản, bốn năm trước hoàng hậu đã từng nghĩ muốn giết mình, bốn năm sau, những người này ở trong cũng vẫn như cũ muốn mình chết. Mà ở trong kinh đô sâu như biển này, dường như mỗi một người đều có thể chết như một con kiến hôi mà thôi.
Bản thân hắn liệu có phải là một con kiến leo lên cây không?
Nhị hoàng tử mở tiệc chiêu đãi địa điểm vẫn là trên sông Lưu Tinh, Phạm Nhàn nghe thấy địa điểm này liền nở nụ cười bất đắc dĩ, trong mấy ngày gần đây, đêm nào cũng ở cùng một chỗ với Uyển Nhi, tuy rằng hương vị ngọt ngào lúc có lúc không, da thịt tiếp xúc cũng chỉ một chút, dù sao đó cũng là hôn thê chính thức của mình, cho nên có chút e thẹn, bản thân cũng không dám làm càn. Vừa nghĩ tới thân thể mềm mại trong lòng mình đêm đó, Phạm Nhàn lập tức nhớ tới tính danh đối phương, Ti Lý Lý, trong lòng không khỏi có chút nhộn nhạo, âm thầm nhớ lại xem Châu u thời Trung Cổ ở kiếp trước dùng lòng mề làm 'áo mưa' như thế nào... thao tác ra làm sao ... Ngay sau đó lại nghĩ tới, ngày đó lúc lên công đường, vì sao nữ nhân này lại rời khỏi kinh đô vào đúng dịp như thế?
Trị an ở kinh đô luôn luôn tốt, ngoại trừ một tên quái thai Phạm gia ra. Cho nên hai bên trái phải đoàn xe ngựa của Phạm phủ chỉ có bốn người hộ vệ, dưới cảnh xuân phơi phới, chậm rãi tiến về thành Tây.
Qua Vọng Xuân môn chính là con đường Ngưu Lan mà lần trước hắn từng mai phục đánh người, Phạm Nhàn xốc màn xe cười ha hả. Đằng Tử Kinh ở trong bốn người hộ vệ, cũng nghe chuyện đồn trong kinh mấy ngày qua, nghe thấy thiếu gia cười, tự nhiên biết hắn cười cái gì, trong lòng cũng sảng khoái mà nở nụ cười.
Dân chúng chung quanh đường Ngưu Lan này cũng không nhiều lắm, những cửa hàng đã suy tàn từ nhiều năm trước, cho nên có cái biệt danh là: bại môn phố, ở đây rất yên tĩnh, bất luận là buổi tối hay là ban ngày, đều không có nhiều người đi đường, thật có thể nói là một địa điểm tốt nhất để âm thầm đánh lén.
Phạm Nhàn vươn đầu ra bên ngoài nhìn những tảng lá cây Ngô Đồng lớn đang chậm rãi lùi về sau, lại nhìn sắc trời trên đầu, nghĩ một chốc lát nữa phải ứng phó với nhị hoàng tử như thế nào đây, đối phương hẳn là biết rõ thực lực của phụ thân, nghĩ chắc sẽ không có yêu cầu gì quá phận, phỏng chừng cũng chỉ là liên lạc để lấy cảm tình, chuyện vài chục năm nữa mới có thể xảy ra, chuẩn bị chăn đệm trước mà thôi.
Vừa đi tới, lông mày Phạm Nhàn bỗng nhiên nhíu lại, không biết vì sao, hắn cảm giác có chút không thích hợp, dường như bốn phía chung quanh có cái gì đó cổ quái. Hắn nhìn ra chung quanh xe ngựa, phát hiện một mảnh yên tĩnh, không có chút dị dạng gì.
Đột nhiên, mũi hắn giật giật mấy cái, nghe thấy được một vị ngọt cực kỳ nhạt.
Đây là mùi vị của 'khổ nhẫn dảm', một loại độc chiết xuất từ một loại ếch ở Tây Man...
- Tản ra mau!- Phạm Nhàn hô một tiếng, thân thể nhảy từ trong xa ngựa qua cửa sổ ra ngoài, khéo léo rời khỏi người hộ vệ gần nhất, cũng không biết là ai. Tuy rằng từ nhỏ đã chịu huấn luyện, làm cho hắn có khứu giác dị thường linh mẫn, nhưng nếu có thể ngửi thấy loại hương thơm lạ lùng này, nói rõ ra tiễn thủ đã ở gần xe ngựa trong gang tấc, trận ám sát không báo trước này đã sắp bắt đầu!
Ngay trong khoảnh khắc hắn nhảy từ trong xe ngựa ra, một tảng đá lớn to bằng sáu bảy người ôm bay từ trong ngõ nhỏ tới, tiếng rít gào vang lên, hung hăng đập thẳng vào thùng xe, thùng xe vỡ tan thành vô số những mảnh nhỏ bắn lên trên trời!