Hạt mưa rơi trên nóc xe ngựa vang vang, Phạm Nhàn nhắm mắt dưỡng thần, không biết bao lâu sau, cuối cùng xe ngựa cũng dừng. Một đôi tay vén vào mở cửa xe, Phạm Nhàn mỉm cười, đi xuống làn mưa, phát hiện ra trên đầu mình từ lúc nào đã có một tán ô che hết mưa gió, chỉ thấy lạnh, xa xa tiếng sấm ỳ ùng.
Vương Khải Niên một thân hắc y, miễn cưỡng che đầu cho Phạm Nhàn, đi sau bảy vị hổ vệ lưng đeo trường đao, lặng lẽ đi theo hai bên hắn.
Hôm nay Phạm Nhàn mặc một chiếc áo lông cừu trắng bạc, bên trong là một thân trường sam trắng, nhưng bên trong đã mặc sẵn trang phục dạ hành, một thân áo trắng thật mạnh mẽ lạnh lùng, phối hợp với khuôn mặt khí khái bừng bừng của hắn, hùng tráng vô cùng.
-Phạm Đề ti, xin mời.
Cẩm Y vệ phụ trách dẫn đường vẫn nhàn nhạt đưa tay mời mọi người vào trong viện. Trong viện, Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu, mơ hồ có thể nghe rõ tiếng ríu rít ở phía trước, cười cười hỏi:
-Xem chừng là thanh lâu hậu viện?
Cẩm Y vệ dẫn đường vẫn mặt mày cứng đờ không vui không buồn, chợt cười đáp:
-Đề ti đại nhân nhĩ lực hơn người. Chỗ đó là sơn lâm hậu viện, Trầm đại nhân luôn thích tiếp đãi khách quý ở đây.
Phạm Nhàn biết nơi sơn lâm này, nghe nói là nơi thanh sắc đệ nhất Bắc Tề, Bắc Tề đệ nhất khai quốc hoàng đế đã từng là khách quen ở đây, mỉm cười gật đầu, bước lên những phiến đá đẫm nước mưa đi vào hậu viện. Chỉ thấy trong viện trúc ảnh lớp lớp, giả sơn tầng tầng, xung quanh có thể nhìn thấy thám tử của Cẩm Y vệ, những người này rõ ràng là hộ vệ, cũng không cố gắng ẩn nấp.
Dọc theo đường đi, Vương Khải Niên bung dù, bảy tên hổ vệ trầm mặc đi đằng sau, Phạm Nhàn đi dẫn đầu, lạnh lùng mà tự tin tiến sâu vào bên trong viện.
Dọc đường, thấy vị đồng nghiệp bên địch phía nam, các Cẩm Y vệ cũng không tránh khỏi chút kinh ngạc, kinh ngạc cho can đảm của đối phương, kinh ngạc cho vị đại nhân trẻ tuổi này...
Roạt một tiếng, Vương Khải Niên thu ô, lẳng lặng lùi lại phía sau Phạm Nhàn. Phạm Nhàn chắp tay sau lưng nheo mắt nhìn đình viện, mới này phòng thất thật rộng, một cái đại hoa bàn ở giữa, bốn phía xung quanh không chừa lại chỗ nào, nơi nơi khéo léo bày biện những đồ tinh xảo. Chiếc bàn tròn đó rất rộng đủ để cho mười lăm mười sáu người ngồi, nhưng lúc này chỉ có hai người.
Trong đó một người ăn mặc nhìn như phú ông, đầu đội nón tơ, ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc. Nhìn thấy Phạm Nhàn tiến vào, đôi con mắt nhìn qua bình thường đến cực điểm bắt đầu bắn ra những hàn quang không hề tầm thường, nhìn thẳng Phạm Nhàn, một lát sau mới nói:
-Phạm Đề ti? Cửu ngưỡng đại danh, hôm nay mới gặp, quả nhiên không tầm thường.
Phạm Nhàn không trả lời ngay lời chào khách sáo này, nhưng trong lòng đã thầm đánh giá, dọc đường Cẩm Y vệ Bắc Tề đều gọi hắn là Đề ti, xem ra lần này nói chuyện, là giữa Giám Sát Viện và Cẩm Y vệ, chứ không liên quan gì đến đàm phán hai triều đình. Hắn giơ tay phải, dùng hai ngón tay cực kỳ khéo léo cởi ra hai nút cúc cổ áo, tấm áo lông cừu bạc trượt theo lưng rơi xuống.
Vương Khải Niên đã đứng sẵn ở sau đón lấy.
Phạm Nhàn ngồi xuống bên chiếc bàn tròn lớn, nhìn người đàn ông ngồi đối diện, phát hiện ra lông mày người này cực dày, dày như dùng bút vẽ nên vậy, mỉm cười:
-Trầm đại nhân trừng mắt dọa người trong thiên hạ, sao lại khách khí với tại hạ như vậy?
Thì ra vị này là Bắc Tề Cẩm Y vệ trấn phủ ti Chỉ huy sứ Trầm Trọng đại nhân, trong tay có vô số Cẩm Y vệ của Bắc Tề, thực là một nhân vật lợi hại trong thiên hạ, không ngờ lại có bộ dáng của một phú ông bình thường. Nếu không phải đã có hồ sơ ở Giám Sát Viện ghi chép tường tận từng li từng tí, khẳng định là Phạm Nhàn không thể nhận ra.
-Không cần khách khí.
Trầm Chỉ huy sứ thở dài, nhìn khuôn mặt thanh tú của Phạm Nhàn, nhịn không được lắc đầu:
-Phạm đại nhân thi văn dương danh thiên hạ, ta vốn là một kẻ thô tục cực kỳ bội phục. Nghĩ lại hai tháng trước, bỗng nhiên nhận được cái tin Phạm Nhàn Phạm thi tiên, cư nhiên là Đề ti đại nhân của Giám Sát Viện Nam triều. Điều này... bản quan thực sự không rõ, Trần lão tiên sinh rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Năng lực của Phạm đại nhân như thế, làm sao có thể đặt trong số những con chuột cống dưới cống ngầm như chúng ta được.
Phạm Nhàn cười ha hả:
-Trầm đại nhân quá khiêm tốn rồi. Thiên lý là làm quan chỉ vì tài (tài năng), bất luận là làm cái gì, chỉ cầu có lợi cho triều đình. Thứ hai, không ngoại trừ cầu cho nhà mình được sống yên ổn.
Lời này cũng đã rõ ràng, lòng Trầm Trọng thở dài, đối với vị đồng nghiệp Nam Triều mới gặp lần đầu này không khỏi nhìn thấp vài phần. Dù sao cũng là thanh niên, việc làm lời nói cũng nhiều cái chưa chín chắn. Thật không biết Trần Bình Bình nghĩ thế nào, cũng không biết lão Hoàng đế khủng bố phía nam kia, vì sao lại đồng ý với an bài nhìn như hoang đường này của Giám Sát Viện.
Thực ra Trầm Trọng thân là Bắc Tề Cẩm Y vệ trấn phủ ti Chỉ Huy sứ, trong lòng luôn luôn có một sự hâm mộ không nói nên lời với đồng nghiệp phương nam, đối với người ngồi trên xe đẩy kia lại càng kính trọng. Hắn thủy chung vẫn không rõ, các đồng nghiệp phương nam làm thế nào có thể có được tín nhiệm của Hoàng đế Nam Khánh mà không như mình, vẫn chấp chới đứng giữa triều đình, không biết ngày nào sẽ bị người trong cung ruồng rẫy như một người đàn bà hư hỏng.
Vừa thất thần, Trầm Trọng lập tức tỉnh lại. Hắn biết đối phương là chính sử, mạo hiểm thông qua Trường Ninh hầu muốn gặp mình vì cái gì. Giao dịch mùa xuân này ẩn chứa lợi ích thật lớn, không phải do Trầm Trọng không động tâm, cũng không phải trong cung không động tâm.
-Đối với của cải hoàng kim châu báu, không ai ngại nhiều.
Trầm Trọng bỗng mỉm cười.
-Lão phu chỉ không rõ lắm. trong chuyện này Trấn phủ ti chúng ta được cái gì?
Phạm Nhàn khẽ phất tay, Vương Khải Niên và bảy hổ vệ đều lui xuống. Trầm Trọng cũng gật đầu, những người hầu đang đứng chờ trong phòng cũng bước lui. Phạm Nhàn hơi kinh ngạc liếc nhìn người ở bên cạnh Trầm Trọng, người nọ một thân y phục đẹp đẽ, nhưng khuôn mặt ấy, Phạm Nhàn không có cảm giác quen thuộc của hoàng thất, chắc không phải là người hoàng cung Bắc Tề phái tới, vì sao có tư cách ngồi đây
-Vị này là Thôi công tử.
Trầm Trọng giới thiệu.
Công tử đứng dậy thi lễ với Phạm Nhàn, nét mặt có nhiều vẻ khoe khang, Phạm Nhàn nhíu mày:
-Người Khánh quốc?
Trầm Trọng cười ha ha:
-Ta còn tưởng hai vị quen biết nhau. Trong tài liệu Đề ti có thể biết được, vị Thôi công tử này là nhị công tử Nam Khánh Thôi thị đại tộc, Thôi thị và Phạm thị xưa nay đều là thế gia đệ tử.
Phạm Nhàn nhíu mày:
-Trầm đại nhân, ngài có ý gì?
Trong mắt Trầm Trọng có một tia âm ngoan, thản nhiên nói:
-Phạm đại nhân không phải muốn trao đổi sao? Vậy nói với đại nhân, thực ra, trao đổi này, bản quan đã làm rất nhiều năm rồi, cho nên muốn biết, Phạm đại nhân có thể có chỗ tốt nào cho ta?
Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu nhìn lại vị Thôi công tử kia, muốn từ khuôn mặt ấy nhìn ra điều gì đó, đột nhiên hắn mở miệng hỏi:
-Thôi công tử, tiệc hôm nay, là ngươi muốn, hay là trưởng bối trong nhà muốn ngươi tới?
-Thịnh hội như vậy, tại hạ có thể bỏ qua sao?
Thôi công tử dường như không sợ Phạm Nhàn chút nào.
Thực ra sự tình đến đây đã rất rõ ràng rồi, vị Thôi công tử này đại diện cho lợi ích Thôi thị đại tộc, mà phía sau Thôi thị đại tộc... đương nhiên là Trưởng công chúa ở Tín Dương xa xôi kia. Phạm Nhàn không cần nghĩ nhiều, Trưởng công chúa có thể kiếm lời từ nội khố là dựa vào việc buôn lậu này, nhưng hắn không ngờ tới, vị Cẩm Y vệ trấn phủ ti Chỉ Huy sứ trước mặt vậy mà lại kéo người phát ngôn của Trưởng công chúa đến bên bàn!
Càng khiến cho Phạm Nhàn bừng bừng lửa giận là, cái gã tiểu hỗn cẩu họ Thôi này, cư nhiên dám ngồi trên bàn, sung sướng thỏa mãn đàm phán về lợi ích. Trưởng công chúa bây giờ còn đang muốn nhờ mình, nên không có khả năng tự thò tay vào phá hỏng chuyện, khẳng định là do gã Thôi công tử này tự chủ trương!
Phạm Nhàn chủ động bắt tay với Trầm Trọng, vừa muốn tạo một con đường, mặt khác kỳ thực cũng muốn phát tín hiệu đả kích Tín Dương một chút. Thật không ngờ triều đình Bắc Tề lại khéo tay như thế, trò chơi trong tay hắn, trò chơi đáng lẽ chỉ âm thầm trong bóng tối lại phơi bày hết cả ra.
Dường như nhìn thấy sự hụt hẫng trong mắt hắn, Trầm Trọng mỉm cười:
-Phạm đại nhân, kỳ thực việc này không ngại nói rõ. Tất cả mọi người đều muốn phát tài thôi. Vị Thôi công tử này trùng hợp với trao đổi ngươi muốn làm, ta cuối cùng không thể ăn của cả hai bên, nên muốn nghe ý kiến các ngươi một chút.
Phạm Nhàn khôi phục bình tĩnh, nhìn vị Thôi công tử kia, nhàn nhạt nói:
-Không ngờ Thôi công tử vậy mà có cam đảm buôn bán lớn như vậy.
-Đâu bằng can đảm của Phạm đại nhân.
Gã họ Thôi mỉm cười đá lại.
Trầm Trọng thấy tràng diện có vẻ xấu hổ cười nói rằng:
-Thôi công tử cũng là thế gia đệ tử, trong nhà cũng có mấy vị quan to ở Nam triều. Chỉ là bây giờ đang đi du lịch, tương lai một ngày cũng sẽ vào triều làm quan, hai vị nên thân thiết hơn.
Nghe những lời này, Phạm Nhàn cười nhạt, nhìn lão:
-Trầm đại nhân, có thể ngài đã quên mất thân phận của ta. Thế gia gì gì, tất cả ta đều không để trong mắt.
Nói xong lời này hắn đẩy ghế đứng lên, không chào một ai trực tiếp đi ra. Sớm đã có Vương Khải Niên bung du đứng đón, bảy tên hổ vệ tay nắm trường đao bảo vệ đại nhân ra ngoài, một đường đi thẳng ra cửa, Cẩm Y vệ không ai dám can.
Chỉ nghe ngoài viện có tiếng xe ngựa, Phạm Nhàn cứ như thế không chút khách khí bỏ về...
Dường như không thể ngờ được phản ứng gay gắt đến thế của hắn, Trầm Trọng vẫn ngẩn người ngồi im một chỗ. Lão lăn lộn trong quan trường hơn mười năm, đã từng tham gia đủ loại đàm phán lợi ích, nhưng cho tới giờ vẫn chưa một lần gặp qua tình huống này. Vị Đề ti trẻ tuổi họ Phạm này, cách xử sự thật quá ngoài dự đoán của mọi người.
Con mắt khẽ động, lão quay người ôn hòa cười:
-Thôi công tử, tính cách vị Phạm đại nhân này thật đặc biệt.
Khuôn mặt Thôi công tử hồng lên, lúc nãy Phạm Nhàn nói thực sự đã đâm một đao vào lòng kiêu ngạo của hắn. Cái gì mà thế gia gì gì? Hắn còn dám nói là không để vào mắt? Gã oán hận nghĩ Phạm gia nhà ngươi có cái gì? Uống một chén rượu, trong lòng thầm nghĩ chỗ nào không đúng.
Trầm Trọng nhìn hắn, cũng không nói được lời nào câu nào.
Đột nhiên, Thôi công tử ngẩng đầu lên, giờ mới nghĩ đến thân phận Đề ti Giám Sát Viện của Phạm Nhàn, nghĩ đến hắn dù sao cũng là con rể của Trưởng công chúa, sợ đến trắng cả mặt, lại nhìn Trầm Trọng, ánh mắt oán giận không gì sánh được, chửi:
-Trầm đại nhân, ngài gạt ta tới đây, chẳng lẽ muốn ta chết ư?