Cao cao trên long ỷ, Hoàng thượng nhìn đám thần tử phía dưới biểu diễn, khóe môi vẫn không đổi nhếch lên một tia mỉm cười khó phát hiện, nhẹ phất tay cho Tân Kỳ Vật lui xuống, nhẹ giọng:
-Chư vị đều cho rằng Tân Kỳ Vật thích hợp?
-Vâng. Bệ hạ.
Chúng thần tử đồng thanh khom mình chấm đất, âm thanh vọng lại kéo dài đầy tôn kính.
Vị Tham tán Xu Mật viện Tần Hằng lúc nãy đề cử Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề có hơi ngoài ý muốn liếc nhanh Bệ Hạ, nhưng nhanh chóng rụt ánh mắt về. Lúc này quần thần đều nhất trí cho rằng Phạm Nhàn không thích hợp làm đặc phái viên, phỏng chừng Bệ hạ cũng đổi ý. .
-Trẫm. . có cái nhìn bất đồng với chư khanh!
Cả điện chìm trong yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh của Hoàng đế Khánh quốc tuy nhẹ nhưng vang khắp điện:
-Cái gọi là Thánh bất trác bất thành khí(không mài dụa không nên thân = ngọc bất trác bất thành), lần đó khi Phạm Nhàn lần đầu tiên được phong tự, chư quan nói vậy trẫm vẫn nhớ rõ ràng. Tuy nói là văn thần, nhưng cũng có cái dũng đánh thích khách ở đường Ngưu Lan. Như vậy mới có thể vừa là Tổng tài Thái Thường tự, trong Thái Học viện yên tĩnh vẫn có thể làm việc nha môn được.
Nghe tới đây, mọi người mới biết thì ra Hoàng đế bệ hạ đã sớm có chủ ý, chỉ không rõ vì sao Bệ hạ lại muốn đưa Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề.
Hoàng thượng nhàn nhàn nhìn đám quần thần, lại nói:
-Kinh nghiệm không đủ, vì vậy phải đi tìm kinh nghiệm. Trẫm muốn Phạm Nhàn đi, để cho hắn có thể tìm kinh nghiệm cho mình.
Thiên tử đã nói thế thì cứ thế mà làm đi!
Quần thần không dám nhiều lời, chỉ là trên mặt Lâm Nhược Phủ và Phạm Kiến đều mang vài phần ưu tư, bọn họ cũng không cố gắng che giấu điều này. Thân là cha ruột và cha vợ, có phản ứng này là tất nhiên. Nếu làm bộ cao hứng bừng bừng ngô hoàng anh minh, trái lại còn bị quần thần xem thường.
-Phạm Kiến.
Hoàng đế nhìn Hộ bộ Thị lang hơi nhíu mày.
-Có thần!
Nghe đích danh mình, Phạm đại nhân hơi giật mình, vội bước lên khỏi hàng.
Hoàng thượng nhẹ giọng:
-Trẫm muốn con của ngươi gánh việc lớn này, ngươi không có ý kiến gì sao?
Phạm Kiến trầm ngâm một lát, lập tức tỉnh lại mỉm cười:
-Thần không dám ý kiến.
-Thật không dám không hay không có?
-Thần không dám!
-Nếu ngươi dám thì ngươi sẽ nghĩ thế nào?
Bên ngoài cung điện tuy gió tuyết đang tới, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp như mùa xuân, nhưng bởi vì quân thần họ nói với nhau vài câu đã trở nên lạnh ngắt như bên ngoài. Các quan viên có quan hệ tốt với Phạm gia đều thầm sốt ruột, nghĩ thầm Ti Nam bá tước đại nhân, hôm nay vì sao lai ứng đối rối loạn như thế.
Một lát sau, chỉ nghe thấy Phạm Kiến nhẹ giọng đáp lời:
-Thần và khuyển tử xa nhau đã mười sáu năm, đến nay mới tương phùng mấy tháng, lại sắp chia lìa, thật có chút không đành lòng.
Ba tiếng "không đành lòng" cứ nhẹ nhàng quanh quẩn trong điện, không biết rơi vào tai ai.
Hoàng đế mỉm cười, biết đối phương là đang muốn nói cho chính mình. Bằng hữu từ nhỏ tới lớn này thực ra không hiểu ý tứ thật sự phái Phạm Nhàn đi Bắc Tề, xem ra chỉ có Trần Bình Bình là tối minh bạch.
-Cũng chỉ có mấy tháng, giữa mùa xuân đi, đầu thu sẽ về, vẫn không đành lòng sao?
Hoàng đế không đợi Phạm Kiến nói xong, mỉm cười xua tay tuyên chỉ:
-Hộ bộ Thượng thư tuổi già ốm yếu, cần tĩnh dưỡng lâu ngày, chuyên chỉ an ủi dụ. Hộ bộ tả Thị lang Phạm Kiến sung làm Thượng Thư.
Triều thần tuyệt không có dị nghị, ở Hộ bộ Phạm Kiến đã sớm lấy thúng úp voi, chỉ bất quá chưa có phù chính, một vài quan viên không khỏi ôm một bụng ý nghĩ xấu, nghĩ thầm Phạm Thị lang mới đưa Liễu thị làm chính nhà mình, Hoàng đế đã giúp hắn. Nếu Thị lang đại nhân biết sớm như vậy, có khi nhiều năm trước đã đưa Liễu thị lên rồi.
Đương nhiên, trong lòng chúng quan đều cho rằng, đây là Bệ hạ khéo bồi thường cho việc đá phạm Nhàn đi Bắc Tề
Phạm Kiến biết rằng chuyện này không thể thay đổi, sắc mặt không đổi dập đầu tạ ơn. Hoàng đế lại chuyển ánh mắt tới Lâm Nhược Phủ, mỉm cười:
-Tể tướng đại nhân, lệnh ái vừa xuất giá trẫm đã sai Phạm Nhàn đi xa. Ngươi muốn nói gì không?
Tể tướng Lâm Nhược Phủ cười khổ bước ra khỏi hàng thi lễ, quân thần Khánh quốc tuy nhìn có vẻ hòa hợp, nhưng trên thực tế quân quyền uy nghiêm, không ai có can đảm thử động vào. Lúc trước đối với hành động của Pham Kiến có chút khó hiểu, nhưng lúc này Bệ hạ đang nhè chính đầu mình mà hỏi, lão lại không dám hai lời, trầm ổn đáp:
-Phạm Nhàn đúng là cần tôi luyện tôi luyện...
Sau buổi triều sớm, Bệ hạ có vẻ tâm tình thoải mái, quay về hậu cung. Dọc theo tường cung cao cao, các đại thần đều chúc mừng Phạm Kiến đại nhân, chúc mừng ông ta được thăng chức làm Hộ bộ Thượng Thư, từ nay về sau có thể danh chính ngôn thuận nắm giữ tất cả tài vật Khánh quốc.
Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi trêu ghẹo:
-Phạm đại nhân, từ nay về sau bổng lộc của lão phu đều nằm trong tay ngài. Đừng quá chặt chẽ đó.
Phạm Kiến ha hả cười lắc đầu:
-Quách đại nhân chê cười.
Phạm Nhàn đã chỉnh Quách Bảo Khôn vài lần, nhưng trong triều, với hai vị đại nhân đó, ngược lại dường như vẫn như không có chút khúc mắc gì với nhau vậy.
Đi ra đến ngoài, Lâm Nhược Phủ khẽ ho nhẹ môt tiếng, tiến lên trước. Quần thần hành lễ với Tể tướng đại nhân, biết hẳn lão có mấy lời muốn nói với ông thông gia, nên lảng ra. Lâm Nhược Phủ nhẹ giọng:
-Phạm đại nhân, vì sao Hoàng thượng cố ý sai Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề?
Hai người hôm nay đã là quan hệ thông gia, tự nhiên mối quan hệ cũng tiến lên một chút. Phạm Kiến cười khổ:
-Hạ quan thực không biết. Có thể... thực sự là muốn cho khuyển tử ma luyện ma luyện?
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong bụng lại biết rõ nhất định là cái tên thọt kia làm gì đó sau lưng. Bất quá lại nghĩ Phạm Nhàn tạm thời rời kinh, tránh không bị thái tử và Nhị hoàng tử mượn hơi, đợi được Đại hoàng tử lĩnh quân quay về rồi xem lại, hoặc cũng có thể là một tuyển trạch không sai.
Lâm Nhược Phủ dường như cũng đang nghĩ tới điểm ấy, bất quá lão có một nghi ngờ càng sâu, dường như Bệ hạ quá thân thiết vị ái tế này, lẽ nào thực sự vì Thần nhi sao?
Tể tướng đại nhân lắc đầu mỉm cười nói với thông gia:
-Đại Bảo gần đây một mực ở trên núi, làm phiền Phạm đại nhân.
-Nói gì vậy?
Phạm Kiến cười cười
-Đều là người một nhà. Một tháng nữa, xuân về hoa nở là lúc sứ đoàn đi Bắc Tề sẽ rời kinh. Tới lúc đó ta sẽ bảo Uyển Nhi thường quay về Tể Tướng phủ thăm nom.
-Đúng vậy, mấy ngày nay Đại Bảo cũng không có trong phủ, cảm giác thật lạnh lẽo.
Lâm Nhược Phủ thở dài một tiếng
-Phạm đại nhân, nếu có nhàn rỗi, cũng không ngại hai phủ chúng ta đi lại.
-Tướng gia có mệnh, sao dám không theo? Phạm Kiến mỉm cười.
-
Vẫn tại chỗ không người cũ, trên hai chiếc xe ngựa, hai lão già vô cùng âm mưu đứng sau lưng Phạm Nhàn vài chục năm đều tự mình trốn trong xe ngựa của mình nói.
-Ta nói rồi, ta không hy vọng nó và Giám Sát Viện quen thân nhau hơn nữa!
Vị vừa được thăng chức làm Hộ bộ Thượng thư Phạm Kiến, âm thanh dường như đến một chút vui sướng cũng không có, lãnh đạm vô cùng.
Đối diện trong mã xa là Trần Bình Bình cười khẽ hai tiếng:
-Đi sứ Bắc Tề, chuyện này không liên quan đến ta.
Phạm Kiến nhịn không được nhấc lên thanh mã xa trắc liêm, lạnh lùng nói:
-Không quan hệ? Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn làm cái gì. Tiếu Ân hôm nay ở trong tay ngươi, ngươi muốn giết sẽ giết, tội gì để cho hắn cái tiếng tăm này? Tiếu Ân là hạng người gì, ta ngươi đều rất rõ ràng.
-Ta không có quyền, ngươi trong tay cũng có một sức mạnh nhất định, ta tin chắc trong viện cũng có người của ngươi.
Trần Bình Bình vẫn cứ trầm thấp cười nói, tiếng cười dường như mang ít nhiều âm lệ.
-Ngươi và ta lén gặp mặt e chừng bệ hạ cũng không thích. Về phần Tiếu Ân, giết hay không cũng chẳng hề gì, ta đã phá cốt tủy của hắn suốt hai mươi năm, không lưu lại một chút gì. Hơn nữa vị Hoàng đế trẻ tuổi của Bắc Tề cũng không ý chí lớn như biển của chủ nhân chúng ta. Có dám dùng mật thám trước kia không, còn phải nói lại. Về phần Phạm Nhàn lần này đi sứ Bắc Tề, thật sự là ý của Hoàng Thượng, Phạm đại nhân cũng rõ ràng, nếu như để cho đứa con này ở lại kinh đô, mỗi ngày đều bị Thái tử và Nhị hoàng tử tới lôi kéo, tương lai chỉ sợ sẽ gặp phải đại phiền phức.
Phạm Kiến thoáng an tĩnh, biết đây là một vấn đề chết người, tuyệt đối không cho phép Phạm Nhàn dính vào vụ tranh đoạt quyền thế của Hoàng thất. Ông ta nhìn ra phía ngoài tấm rèm buông, nhắm mắt dựa trên tấm nệm êm ái, vẫn không thể yên tâm đứa trẻ vài chục năm qua vẫn coi như con mình, có quan hệ thế nào với Giám Sát Viện.
Tựa hồ đoán được ông đang nghĩ gì, Trần Bình Bình nói:
-Bệ hạ đã đồng ý với sắp xếp này, ngươi cứ an tâm đi.
Không ai thấy khóe môi Phạm Kiến khẽ nhếch một tia cười nhạt, mở miệng:
-Viện các ngươi làm sao phối hợp được với Ngôn Băng Vân?
-Tự nhiên có người tiếp nhận.
-Không nên phái những kẻ tài trí bình thường.
Trần Bình Bình mỉm cười:
-Có lẽ ngươi cũng nên ra tay một chút. Phải biết lần trước Đông Di Thành phái người vào cung ám sát Trưởng công chúa và cung nữ, trong bụng Diệp Trọng vẫn nghi ngờ trong viện làm. Tiếng đồn bây giờ cũng đã bay tới Tín Dương, nên bên phía ta cũng không khó.
Lòng Phạm Kiến khẽ động.
-
Trên Thương Sơn, tuyết đọng thật dày, dòng suối nóng bốc hơi mờ ảo trong sương trắng, những đàn bạch hạc bay múa không biết đi đâu. Phạm Nhàn tinh tế nhìn lại lá thư của phụ thân do Vương Khải Niên mang tới, sau đó một tay bóp mạnh, bóp tới khi nó nát vụn thành bột phấn, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ.
Cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ tuyệt đẹp, Đại Bảo và Phạm Tư Triệt đang nặn người tuyết, một đại mập mạp cùng với một tiểu mập mạp trêu chọc nhau chí chóe. Cũng chỉ có thời gian ở đây Tư Triệt mới có chút biểu hiện của một đứa trẻ bình thường, mà không giống một lão tiên sinh cổ hủ.
Phạm Nhàn mỉm cười, nghĩ tuy ta lên núi tuyết, nhưng Đạm Bạc thư cục trong kinh cũng vẫn có người coi sóc, vị Thất chưởng quỹ kia thật đúng là rất tận tâm trung thành với chức vụ. Sinh ý của Thư cục hôm nay tốt như thế, trong kinh có đến mấy chi nhánh, bởi vì "bán nhàn trai thi tập" được bán ra cũng có chỗ đứng vững chắc, mà mấy chi nhánh của Đạm Bạc thư cục ở các quận lân cận cũng đã bắt đầu thu được lợi nhuận.
Đêm qua Phạm Tư Triệt kiểm kê trướng mục, thấy hai ba vạn ngàn lượng bạc nhập sổ này, hai mắt đỏ lên, thầm nghĩ còn hơn mười chương "Thạch đầu ký" phải nhanh nhanh chóng chóng đem ra bán nốt. Phạm Nhàn cũng không đáp ứng nó, viết cái này động chạm nhiều như thế, nếu để lộ ra Thạch Đầu Ký cũng là do mình viết, ai mà biết còn có thể gây ra phong ba gì.
Trưởng công chúa tuy ở Tín Dương, nhưng trong triều vẫn còn thế lực của bà ta, then chốt là không biết người cùng tức giận với bà ta, đến tột cùng là Thái tử hay là vị Nhị hoàng tử vẫn chưa gặp mặt kia