- Có ai chứng minh được sự tồn tại của Thần Miếu không?
Phạm Nhàn vẫn muốn chứng minh tinh thần mình còn là của người ở thế giới hiện đại.
Phí Giới ngạo nghễ nói:
- Khổ Hà quốc sư là một trong tứ đại tông sư, chẳng qua lọt vào mắt xanh của Thần Miếu mà trở thành một cường giả tuyệt thế trên đại lục, chẳng lẽ điều này còn không đủ chứng minh ư.
- Có lẽ Khổ Hà uống nhiều thuốc kích thích rồi mượn Thần Miếu làm cái cớ thôi.
Phạm Nhàn bĩu môi dè bỉu.
- Xì, tuy rằng ta cũng rất đố kỵ với vận may của tên trọc Khổ Hà, nhưng hắn tôn kính thần linh trước sau như một trong suốt mấy chục năm qua, điểm này thì ta thật sự rất bội phục, làm sao hắn lại lấy Thần Miếu ra làm cái được cớ chứ... còn nữa, 'thuốc kích thích' là cái gì?
- À, cái đó là một loại dược liệu đại bổ, cùng loại với tiên đan... chắc chắn là bổ lên đầu, nếu không làm sao tóc hắn lại rụng hết được.
Phạm Nhàn cười hì hì nói đùa với sư phụ.
Phí Giới mặc kệ y:
- Thần Miếu cũng như người có Thiên Mạch, đều là tồn tại trong điển tích, trong tế lễ hoàng thất của các quốc gia, tế lễ Thần Miếu là quan trọng nhất. Nhưng Thần Miếu không muốn quấy nhiễu thế sự, cũng không nhập thế, cho nên tế lễ chỉ là thiên đàn ở ngoài hoàng cung ba dặm. Trong Thiên Đàn Khánh quốc và Bắc Tề quốc đều có đại tế tự của Thần Miếu, nhưng bọn họ chưa bao giờ hỏi tới chính sự của đất nước. Nghe nói chỉ có một số khổ tu sĩ còn sót lại trên thế gian, đi lại nơi trần thế tu luyện thể xác và tinh thần mà thôi.
Nét mặt Phạm Nhàn vẫn tươi cười nhưng trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc Thần Miêu này là cái gì? Nếu là tôn giáo thì vì sao trong thế giới này không tồn tại giáo đường? Nếu như không có những cơ cấu hạ tầng như vậy thì tôn giáo này không thể nắm quyền lực trong tay, không có quyền lực thì không có lợi ích, không có lợi ích... thì tổ chức như vậy không có bất kỳ lý do gì để tồn tại.
Cho nên y không tin Thần Miếu được như lời Phí sư phụ nói, chỉ là một thế lực tồn tại siêu nhiên thoát ly trần thế.
Nhưng y cũng thầm nhủ trong lòng, nếu như có một thế lực thần tích như vậy để tin theo và tôn thờ, không quấy nhiễu cuộc sống của thế nhân, dường như cũng không tệ lắm...
- Được rồi, sư phụ nói cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa nói tới chuyện thật ra chân khí trong cơ thể con đã xảy ra chuyện gì.
Thấy đệ tử của mình thể hiện tính trẻ con hiếm thấy, Phí Giới chăm chú chẩn mạch lại rồi trịnh trọng nói:
- Vừa rồi đã nói chân khí trong người con rất bá đạo, bá đạo là tuy rằng con mới tu luyện trong một thời gian ngắn nhưng trong đan điền cùng kinh mạch đã có lượng chân khí vượt xa xa số lượng mà thân thể từng này tuổi của con có thể dung nạp được.
- Như vậy có nghiêm trọng không?
Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ.
- Còn không rõ.
- Vậy mà người làm con sợ.
- Không phải là hù dọa thằng nhóc nhà con đâu, nhưng bây giờ con như cái túi da lớn chứa đầy rượu bên trong, sau đó rượu bên trong ngày càng nhiều thêm, nếu con tiếp tục luyện ta lo là tương lai vỏ túi sẽ bị phá vỡ.
Phạm Nhàn luyện công mấy ngày nay, ngoại trừ cảm thấy phần eo hơi bất thường ra, hoàn toàn không có bất cứ cảm giác khác lạ nào, cho nên nghe sư phụ nói như vậy, y lại thấy có phần không tin tưởng, lắc đầu nói:
- Sư phụ ý mắng con là giá áo túi cơm chứ gì, cái này ta không hiểu lắm.
- Con thử vận hành chân khí trong cơ thể như hàng ngày xem nào.
Phí Giới khẽ nhíu mày.
Phạm Nhàn theo lời nhắm mắt suy tư, rất tự nhiên tiến vào trạng thái tu luyện, trong cơ thể có một luồng không khí ấm áp từ từ lớn dần lên, men theo kinh mạch trong thân thể chậm rãi chuyển dần về tứ chi.
Phí Giới nhắm hai mắt lại, ngón tay đặt lên cổ tay thằng bé, cảm nhận tỉ mỉ, một lát sau bỗng nhiên nhíu mày nói:
- Đừng cố tình thu liễm, dẫu sao con cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, cho dù chân khí bá đạo, cũng không thể ảnh hưởng tới ta được, chẳng thân thể nhỏ bé yếu ớt của con hiện giờ không thể gánh vác được thôi.
- Vâng! - Đúng là Phạm Nhàn vẫn khống chế cường độ chân khí trong cơ thể, chậm rãi di chuyển từ đan điền ra bên ngoài, nhưng lúc này nghe sư phụ giảng giải, y nghĩ thầm cũng đúng. Nếu chỉ có một chút chân khí, đương nhiên khó mà làm bị thương lão độc vật này được, nếu như chân khí quá ít, sư phụ cũng khó mà kiểm tra tình hình bệnh tật thật sự.
Nghĩ vậy, y nhắm hai mắt, pháp môn chân khí vô danh chậm rãi nổi lên: "Bất lại hoa trì hình hoàn diệt phôi, đương dẫn thiên tuyền quán kỷ thân..."
Theo ý niệm của y, chân khí trong cơ thể như nhận được lệnh, tuôn trào, vui vẻ chạy từ trong đan điền của y ra ngoài, men theo kinh mạch sau lưng y lao thẳng tới tới trên cổ tay.
Một thanh âm vang lên trong thư phòng.
Phí Giới mở mạnh hai mắt, chỉ cảm thấy ngón tay đang đặt lên trên cổ tay thằng bé bị một luồng chân khí hùng hậu hất văng ra. Lão không chuẩn bị trước, bị bắn mạnh lên tường, kêu lên một tiếng kêu đau đớn, ngón tay có cảm giác như đang cháy rực, ngực đau xót, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi!...
Bên kia, trong lòng Phạm Nhàn cũng cảm thấy đau đớn, ngẩng đầu dậy mới phát hiện ra thảm cảnh của Phí Giới. Y cả kinh, nhanh chóng đứng lên đỡ sư phụ dậy.
Phí Giới xua xua tay, ý bảo không sao, nhưng bò dậy khỏi mặt đất, sờ vào vết máu trên môi mình, lúc này ánh mắt lão đầy kỳ quái nhìn cậu nhóc kia, vẻ khá khó hiểu.
Lão thì thào lẩm bẩm: "Con mẹ nó mới năm tuổi... chân khí quái nào mà bá đạo như vậy? Nếu như con tiếp tục luyện nữa, chẳng phải tương lai sẽ bị chân khí trong cơ thể làm nổ tung sao."
Nghe thấy câu chửi thô tục của sư phụ, Phạm Nhàn sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Phí Giới lão sư lại bị cỗ chân khí trong người mình chấn cho hộc máu. Nhưng lúc Phí Giới thụ thương, ý nghĩ đầu tiên của lão không phải là để ý tới thương thế của mình mà là quan tâm tới bình an trong tương lai của đệ tử - nghĩ như vậy, cho dù là Phạm Nhàn vẫn trốn trong thể xác một đứa trẻ, ra sức phong bế tình cảm của mình, trong lòng y cũng thấy cảm động.
Cửa gỗ không gió mà mở, một bóng đen tiến vào.
Phạm Nhàn rất quen thuộc với người này, cho nên không để ý tới, chỉ tiếp tục đỡ Phí Giới sư phụ.
- Hai tên ngốc.
Thì ra là thiếu niên mù Ngũ Trúc vẫn giọng điệu lãnh đạm như cũ, hắn đưa tay về phía Phạm Nhàn, ngón tay gõ nhẹ lên cổ tay cậu bé, dừng lại một lúc rồi lạnh lùng nói:
- Ngươi không bị thương, chẳng qua thấy Phí Giới hộc máu nên trong lòng hơi luống cuống.
Sau đó liếc mắt "nhìn" Phí Giới lạnh lùng nói:
- Phí Giới, ngươi dạy thiếu gia dùng độc, ta tin ngươi có tiêu chuẩn của ngươi, thế nhưng trước đây tiểu thư có nói, cảnh giới võ đạo của ngươi là yếu nhất trong bát đại xử của kinh đô. Đã là thứ ta để cho thiếu gia thế thì tốt nhất ngươi đừng nên đứng bên cạnh nói linh tinh.
Trong thành Đạm Châu thì Phí Giới chỉ là một người thường, một tiên sinh vẻ tầm thường, nhưng ở kinh đô lại là một nhân vật lợi hại. Lúc này tuy sơ xuất thụ thương nhưng bị Ngũ Trúc nói như vậy nét mặt già nua cũng có vẻ không nhịn được. Hơn nữa lão lo lắng cho Phạm Nhàn mới năm tuổi mà bắt đầu tu luyện công pháp bá đạo như vậy, sắc mặt không khỏi dần dần hóa đen.