Chương 122: Chiếc rương độc châm đánh chết người (1)
Khánh Dư Niên
Miêu Nị07-10-2023 22:41:36
Ở sâu trong một ngõ nhỏ tại kinh đô có một tòa nhà, là do Vương Khải Niên dùng một trăm hai mươi lượng bạc mua được, thủ tục qua vài bước trung gian, cho nên tin chắc không ai có thể nhận ra được chủ nhân chân chính của nó là ai. Phạm Nhàn nhìn hai đại hán bị trói chặt ném trong góc tường, miệng họ bị bịt chặt bằng vải, vẻ mặt đỏ bừng, khóe mắt rơi lệ, không thể nói, tất nhiên cũng không thể cắn lưỡi tự sát được.
Phạm Nhàn nhẹ giọng hỏi:
- Bắt được ở đâu thế?
Quan viên Tứ Xử ở phía sau Vương Khải Niên khom lưng đáp:
- Ngoài thành bảy dặm, Vương đại nhân phát hiện ra tung tích đối phương, đối phương bị chúng ta ngăn chặn còn muốn lươn lẹo, nhưng không thể thoát khỏi tra khảo của chúng ta, cho nên đã nhận. Đại nhân ra khỏi cung ngày hôm qua, hai người này vẫn đi theo dõi, chỉ là không biết họ dùng phương pháp gì để liên lạc với người của bọn họ, cũng không biết người của bọn họ có quan hệ gì với đông cung không, lại an bài ra loại xảo ngộ này.
Phạm Nhàn cau mặt, thật không ngờ mình chỉ đoán bừa, lại có thể lôi ra được đầu mối âm mưu này, xem ra cũng không phải là mình anh minh, thật sự là do địch nhân rất ngu xuẩn đi. Kinh đô rất đen tối, sau mông mỗi người đều có một cái đuôi màu đen. Hắn cũng hiểu được, thuộc hạ của mình dùng hình điều tra, nhưng mà nếu đối phương cũng đã thừa nhận rồi, dùng thủ đoạn gì, tự nhiên cũng không có người nghi ngờ.
- Có hỏi rõ ràng là người nào không?
Phạm Nhàn nhỏ giọng hỏi Vương Khải Niên.
Vương Khải Niên lắc đầu:
- Thuộc hạ biết càng ít càng tốt, cho nên chờ đại nhân tự mình thẩm vấn.
Phạm Nhàn gật đầu, đối với sự thận trọng của hắn rất là cao hứng, nhưng ngay sau đó lại lâm vào trong trầm tư. Hắn nhìn hai đại hán ở góc tường, rất dễ dàng nhìn ra trên mặt đối phương có gì đó. Bản thân mình không có vẻ mặt cứng rắn, rồi lại không phải là người trải qua huấn luyện thẩm vấn, mà thứ nhất không phải là người của Giám Sát viện, thứ hai cũng không có khả năng là người trong cung, cũng không phải là thái giám rồi.
Cho nên có khả năng nhất chính là, lực lượng tư nhân của nhị hoàng tử. Đương nhiên, vị đại hoàng tử ở xa xa dưới chân núi âm Sơn kia cũng không thoát khỏi hiềm nghi. Sau đó, Phạm Nhàn bỗng nhiên nhớ tới một câu nói của phụ thân Ti Nam bá tước. Lúc ngươi không biết địch nhân của ngươi là ai, sẽ không nên gây thù hằn lung tung - mặc dù biết ai là địch nhân của ngươi thì làm sao? Giả thiết hỏi ra là do nhị hoàng tử làm, lẽ nào mình có thể đánh giết tới vương phủ? Phạm Nhàn cười khổ, biết có một số việc mình không nên hỏi rõ ràng là tốt nhất.
- Không cần phải hỏi nữa, giết hết đi!
Phạm Nhàn ấn đường hơi nhăn, có chút phiền muộn nói.
- Vâng!- Đám thuộc hạ đều là lệ quỷ của Giám Sát viện, cho nên đối với mệnh lệnh đầy máu tanh này không có một chút kinh ngạc, rất bình tĩnh tiến tới trước rút đao bên thắt lưng ra, đâm liên tiếp vào bụng hai gã đại hán. Phốc, phốc, . . liên tiếp kêu lên, hai đại hán chết ngay tại chỗ.
- Xử lý thi thể đi.
Phạm Nhàn phân phó xong, trong lòng không một chút bi ai.
- Vâng!- thuộc hạ đáp.
Ra khỏi trang viện, đứng hồi lâu bên trong hẻm nhỏ, hai người mới đi ra ngoài đường lớn. Vương Khải Niên tản bộ cùng hắn, vẫn duy trì vẻ trầm mặc lễ phép của thuộc hạ. Phạm Nhàn bỗng nhiên mở miệng nói rằng:
- Phái đoàn của Bắc Tề cùng Đông Di thành chừng nào tới? Trong viện hẳn là có tin tức của việc này.
Vương Khải Niên nói:
- Từ khi tiến vào lãnh thổ nước ta, Tứ Xử đã hỗ trợ quan phủ khắp nơi tiếp đãi rồi, xem ngày thì hẳn là tháng sau mới tới.
Phạm Nhàn gật đầu:
- Giúp ta kiểm tra xem có những người nào, mặt khác...
Hắn hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu như không phải là phá hủy quy củ mà nói, có thể mời thám tử của viện ở Bắc Tề tới đây cho ta, hay nhất là có thể điều tra rõ ràng ra, phái đoàn Bắc Tề lần này tới đàm phán điểm mấu chốt là gì.
Vương Khải Niên lúc trước cũng nghe thấy thái tử nói, cho nên biết Phạm đại nhân nhậm chức tiếp đãi phái đoàn, cho nên trầm giọng đồng ý, lại nói:
- Nhi tử của đại đầu mục Tứ Xử Ngôn Nhược Hải là Ngôn Băng Vân đã nằm vùng ở Bắc Tề bốn năm, có rất nhiều hiệu quả, phỏng chừng cũng không ít tin tức tốt.
Phạm Nhàn nhắc nhở hắn:
- Loại chuyện thế này sau này ít nói đi, nếu không làm cho Bắc Tề biết, chỉ sợ công tử của Ngôn đại nhân sẽ có nguy hiểm.
Vương Khải Niên cười giải thích nói:
- Đại nhân thân là đề ti, là có quyền hạn được biết chuyện này.
Phạm Nhàn cũng cười:
- Loại chuyện tình báo như thế này biết càng ít càng tốt.
Vương Khải Niên nhìn khuôn mặt thanh tú dáng cười ôn hoa của đại nhân, liên tưởng tới chuyện giết người trong viện vừa nãy, tâm tình không khỏi có chút quái dị, nhẹ giọng hỏi:
- Nếu biết là không tốt, vì sao còn muốn tra, hai người kia bị chết đi dường như không cần thiết lắm.
Phạm Nhàn bình tĩnh trả lời:
- Tuy rằng không biết thì tốt hơn, thế nhưng dù muốn tra, hai người kia cũng phải chết. Bởi vì ta phải để cho người khác biết ta biết chuyện mà bọn họ không muốn cho ta biết, đưa cho bọn họ một lời cảnh cáo, cảnh cáo bọn họ không nên thử lại việc điều khiển ta. Xem ra sự việc chợ Ngưu Lan cũng không làm cho mấy nhân vật cao cao tại thượng này thu liễm lại một chút, việc anh vợ ta bị Tứ Cố Kiếm giết dưới chân núi Thương Sơn, làm bọn họ nghĩ ta dễ bị bắt nạt sao?
Tuy rằng nói liên tiếp những từ biết làm cho câu văn hơi rắc rối, nhưng dần dần Vương Khải Niên từ hồ đồ cũng hiểu được một chút ý tứ, gật đầu. Phạm Nhàn bỗng nhiễn nhếch miệng nở nụ cười nơi khóe môi.
- Không nên lo lắng ta chuyện ta nhìn thấy máu cùng người chết, ngươi không biết từ nhỏ ta lớn lên như thế nào đâu...
Sau mấy ngày thiên hạ thái bình, chỉ có hai đại hán tử vong, dường như cũng không có người chú ý tới. Nhưng Phạm Nhàn nghĩ định từ chuyện này mà phát huy tác dụng. Thỉnh thoảng đi Thái Thường tự một chút, tới Đạm Bạc thư cục thu một ít tiền, thi thoảng lại tới cửa hàng bán đậu hũ, rồi lại tới phủ Tể Tướng tranh thủ ít cảm tình của cha vợ, thỉnh thoảng lại tới biệt viện hoàng thất vào ban đêm mà luyến ái, thỉnh thoảng ở trong phủ kể chuyện cho muội muội nghe, sao chép một chút kinh thư, toàn bộ đó là cuộc sống trong mấy ngày nay của Phạm Nhàn.
Đêm nay, hắn rửa mặt sạch sẽ, chuẩn bị lên giường, ánh mắt rơi vào chiếc rương màu đen bên cạnh. Hắn không biết trong rương có cái gì, tự nhiên sẽ hiếu kỳ, thế nhưng ở chung lâu như vậy rồi, cũng không tìm được chiếc chìa khóa, cho nên hiện giờ không khỏi có chút chết lặng. Đương nhiên, nếu như hắn biết Trần Bình Bình cũng rất lưu ý tới cái rương mà nói, nhất định sẽ đánh giá lại giá trị của chiếc rương một lần nữa, sẽ không ném lung tung ở trong phòng như bây giờ, mà là đào một cái hố to dưới gầm giường, cất giấu kỹ dưới ba lớp đất.
Cái chìa khóa ở nơi nào? Giống như lão trời già nghe thấy nghi vấn lớn lao trong lòng hắn, một thanh âm rất lãnh đạm rơi vào trong lỗ tai Phạm Nhàn.
- Cái chìa khóa hiện trong hoàng cung.
Ngay sau đó là một khúc côn màu đen không tiếng động hiện lên trên không trung, hung hăng nện vào lưng Phạm Nhàn. Một tiếng kêu đau đớn, Phạm Nhàn không né tránh được, nặng nề ngã vật xuống đất, sau lưng đau nhức vô cùng, đau khổ mà ừ hai tiếng, thổi bay một ít bụi trên chiếc rương.
- Ngươi thụt lùi rồi.
Thanh âm Ngũ Trúc tuy rằng không có tâm tình gì, nhưng rất hiển nhiên thể hiện một loại thái độ phủ định với Phạm Nhàn.
- Thúc?- Phạm Nhàn từ nhỏ đã có loại thói quen này, gian nan bò lên khỏi mặt đất, vận chân khí trong cơ thể, tiêu trừ đi đau đớn phía sau lưng, nhìn vào góc tường tối om vô cùng không nhịn được nhỏ giọng nói rằng:
- Thúc, nhiều ngày không gặp được người, làm cho ta lo lắng gần chết.
Ngũ Trúc có chút không thích ứng với ngôn ngữ chân tình, lạnh lùng lùi ra sau nửa bước, trả lời lời nói dối của Phạm Nhàn:
- Ta biết, ngươi không lo lắng cho ta.
Phạm Nhàn cười khổ, quả thực không cần phải lo lắng, Ngũ Trúc là loại sát thủ biến thái cấp tông sư, tin tưởng dù đi đâu cũng không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Phạm Nhàn cũng lâu rồi không gặp hắn, thật cũng có chút nhớ nhung, có chút hiếu kỳ, không biết mấy ngày nay hắn làm cái gì. Hay là Ngũ Trúc thúc vẫn theo bên cạnh người khác mà mình không biết?
Ngũ Trúc tiếp tục nói rằng:
- Cái chìa khóa ở trong hoàng cung.
Lời nhắc lại lần thứ hai này làm cho Phạm Nhàn tỉnh lại, khẽ nhíu mày, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra mấy ngày nay, thúc một mực đi kiếm chìa khóa.
- Đây là di vật của tiểu thư, năm đó ta không nên nghe theo lời Trần Bình Bình nói, để chìa khóa ở lại trong kinh.
Ngũ Trúc ngữ khí vẫn đạm mạc không giống người như cũ:
- Ta tìm trong hoàng cung mấy ngày nay, tính toán sơ bộ có khả năng ở ba địa phương.
- Rất mạo hiểm rồi!
Phạm Nhàn nhỏ giọng quát, ở sâu trong lòng còn có chút tức giận. Ngũ Trúc mặc dù là có thực lực tông sư, nhưng hoàng cung là nơi nào chứ, không nói đám thị vệ đều là cao thủ, trước đây đã từng nghe Phí Giới kể qua, người thần bí nhất trong tứ đại tông sư, vẫn luôn ẩn giấu trong hoàng cung. Ngũ Trúc lại ở trong hoàng cung lâu ngày như vậy, vị thần bí tông sư kia tự nhiên phải xuất thủ, hơn nữa còn mấy trăm đái đao thị vệ, chỉ sợ cho dù là thần công cái thế Ngũ Trúc cũng không có cách nào sống sót được.
Làm như không nhận thấy oán khí của Phạm Nhàn, Ngũ Trúc tiếp tục nhàn nhạt nói rằng:
- Ngươi muốn cái chìa khóa sao?
Phạm Nhàn bình tĩnh lại, trong lòng mới hiểu được dụng ý mấy ngày năm của Ngũ Trúc. Đối phương từ trước tới nay đều là người ẩn núp trong bóng tối, nếu như không có chuyện gì cần bàn bạc, Phạm Nhàn thậm chí hoài nghi có phải đối phương có thể trọn đời không muốn gặp mặt mình không, hay chỉ là đang âm thầm bảo hộ mình. Mà đêm nay, Ngũ Trúc nói chuyện chìa khóa, nhất định không phải là trưng cầu ý kiến của mình, mà bởi vì chuyện này cần mình tham dự vào.
Chỉ là ... Ngũ Trúc thúc muốn lấy cái gì trên thế giới này điều không phải rất khó khăn, vậy mình có thể hỗ trợ cái gì đây? Phạm Nhàn vừa nghĩ, vừa nhẹ giọng nói rằng:
- Cần ta làm gì?
- Trong cung có ba địa phương không tiện tới.
Ngũ Trúc mặt không biểu cảm nói rằng.
Phạm Nhàn có chút hiếu kỳ đó là ba địa phương nào, mở miệng định hỏi.
- Hưng Khánh cung, Hàm Quang điện, Quảng Tín cung.
Phạm Nhàn ngẩn người cười khổ, trong hoàng cũng quả thực ba nơi đó là có cấm vệ sâm nghiêm nhất, phân biệt là nơi ở của hoàng đế, thái hậu cùng trưởng công chúa, không chỉ nói là nơi khó tiến vào nhất trong hoàng cung, quả thật còn có thể nói là nơi khó đi tới nhất khắp thiên hạ này.
- Ta muốn ngươi nghĩ biện pháp bắt cái tên thái giám tên Hồng Tứ Dương kia, kéo ra ngoài hoàng cung chừng một canh giờ.
Phạm Nhàn khẽ nhíu mày: "Hồng công công? Thái giám tổng quản trong cung, nguyên lão ba triều, nghe nói từ ngày khai quốc đã ở trong cung rồi, thế lực thâm hậu, thế nhưng nếu như ngươi muốn đi vào trong cung lấy trộm chìa khóa, vì sao muốn ta kéo hắn ra khỏi cung? Việc này có quan hệ gì?" Hắn bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận mọi việc, giật mình ngẩng đầu nhìn miếng vải đen trên mặt Ngũ Trúc, thanh âm run rẩy nói rằng:
- Lẽ nào Hồng công công là vị đại tông sư thần bí trong truyền thuyết kia?
Phí Giới năm đó đã nói qua, thiên hạ có tứ đại tông sư, một là Tứ Cố Kiếm của Đông Di Thành, một là Khổ Hà quốc sư của Bắc Tề, một là Lưu Vân Tán Thủ Diệp Lưu Vân của Khánh quốc, còn một người nữa cũng là một nhân sĩ trong Khánh quốc, chỉ là chưa ai biết hắn là ai. Cho dù là lực lượng của Giám Sát viện, cũng chỉ mơ hồ tìm ra vị đại tông sư này ẩn giấu trong hoàng cung Khánh quốc mà thôi...
Ngũ Trúc lắc đầu:
- Ta không biết, ta không có giao thủ với hắn, thế nhưng ta biết, trong hoàng cung hiện giờ, người dễ dàng phát hiện ra ta nhất chính là thái giám Hồng Tứ Dương này.
Phạm Nhàn gật đầu, trong lòng hắn, chiếu theo việc Ngũ Trúc cẩn thận như thế, thì tên Hồng lão thái giám này nhất định là một nhân vật thâm bất khả trắc trong cung, ngay cả Ngũ Trúc cũng có chút kiêng kỵ, chỉ sợ Hồng công công này có khả năng là tứ đại tông sư đây.
Với tính tình của Ngũ Trúc, ngay cả Diệp Lưu Vân cũng muốn giết, chỉ là giết không được mà thôi. Tất nhiên sẽ không kiêng kỵ bất kỳ một vị đại tông sư nào trên đời này, chỉ là lần trước vì để che giấu quan hệ với Phạm Nhàn cho nên mới xuất thủ dữ dằn như thế, mà lần này là đi trộm chìa khóa, cho nên phong cách hành sự phải khác nhau rồi.
Phạm Nhàn tự suy xét một chút, liên hệ với chuyện Bắc Tề cùng Đông Di thành, thủy chung cũng không nghĩ ra được một phương pháp nào để lấy quan hệ với vị thái giám tổng quản trong cung này. Chuyện này lại không tiện nhờ phụ thân đứng ra, nếu không sẽ phải giải thích rất nhiều chuyện mà mình không muốn giải thích. Đột nhiên hai mắt hắn sáng lên, nói rằng:
- Uyển Nhi hẳn là rõ ràng chuyện trong hoàng cung, nàng vẫn sống trong hoàng cung mới ra ngoài đầu năm nay, tối nay ta đi tìm nàng hỏi một chút xem.
Ngũ Trúc không tỏ ý kiến gì chỉ liếc mắt 'nhìn' hắn một cái, lạnh lùng nói rằng:
- Ta chỉ muốn ngươi kéo Hồng Tứ Dương ra ngoài hoàng cung chừng một canh giờ, về phần ngươi dùng biện pháp gì, đó là chuyện của ngươi.
Phạm Nhàn nhún nhún vai:
- Thúc luôn giao nhiệm vụ gian nan cho ta.
Đây là một câu nói đùa, nhưng hắn lâu ngày không nói chuyện phiếm với Ngũ Trúc rồi nên dường như đã quên mất Ngũ Trúc kỳ thực không có khiếu hài hước cho lắm. Chỉ nghe thấy Ngũ Trúc rất nghiêm túc nói rằng:
- Vậy ta đi giết Hồng Tứ Dương, mặc kệ có thành công hay không đại khái cũng làm hắn tốn mất ba canh giờ, ngươi đi vào trong hoàng cung lấy cái chìa khóa kia ra.
Phạm Nhàn phát hiện ra mình vừa tự ném đá vào chân mình, vội vàng ôn nhu vô cùng, cung kính vô cùng, nói rằng:
- Chỉ là lấy một món đồ, không nên mạo hiểm khiêu chiến với Hồng Tứ Dương, ta thử đi tiếp xúc với hắn một chút là được