Sau khi rời khỏi kinh đô, tốc độ của sứ đoàn nhanh hơn một chút, một đường không có ánh mắt hèn mọn của binh sĩ kinh đô thủ bị, thành viên sứ đoàn cùng các quan viên giám sát viện đều có vẻ thấy ung dung thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này chính là tiết trời xuân tháng ba, càng lên phương bắc, xuân sắc càng dày, thực có chút kỳ diệu.
Ven đường các quận lộ quan phủ địa phương đều tiếp đãi ở nha môn, tất cả đều biết đây là sứ đoàn đi Bắc Tề, tất nhiên không có một quan châu nào dám chậm trễ. Huống chi trong sứ đoàn lần này còn có vị tiểu Phạm đại nhân lừng lẫy trong kinh, cho nên các quan viên khắp nơi đặc biệt dụng tâm, mặc dù không dám làm chậm lại hành trình của sứ đoàn nhưng mỗi nơi tới luôn luôn có thịnh yến, mỹ nhân tới tận nơi làm bạn, càng làm cho Phạm Nhàn ăn uống không ngừng trên bàn tiệc.
Lúc này Phạm Nhàn mới biết thì ra danh tiếng của mình ở Khánh quốc này dĩ nhiên lại vang dội tới như vậy, không khỏi có chút lâng lâng, mới bắt đầu cảm thấy khó chịu với yến hội, nhưng là qua vài lần, cũng không thấy ghét nữa. Hơn nữa mỗi lần hắn phải phát ra lời thề không làm thơ của mình nữa, thật sự là rất phiền phức.
Vương Khải Niên thật ra rất vui vẻ, bởi vì trên yến hội có các ca kỹ mặc áo lụa mỏng múa may, rất là đã mắt, hơn nữa tới mỗi nơi, quan phụ mẫu địa phương luôn luôn xa xỉ an bài một cô nương hồng bài tới hầu hạ, hàng đêm tiêu hồn, đa dạnh vô cùng, người vợ luống tuổi ở trong kinh của hắn đâu có thể bằng được chứ.
Nhưng là loại an bài này không thể hấp dẫn được Phạm Nhàn, bởi vì trong sứ đoàn còn có một vị cô nương mà hoàng đế bắc triều nhớ mãi không quên, vị hồng bài đệ nhất của kinh đô Ti Lý Lý.
Cho nên dần dần Phạm Nhàn chỉ đơn giản đi dự tiệc, chỉ nói một vài câu với những thế bá địa phương có giao tình với phụ thân mình. Còn nhiều thời gian hắn dừng ở trong sứ đoàn, cùng trông coi Tiếu Ân, đồng thời ngây ngốc trên xe ngựa của Ti Lý Lý một chút.
Tính ra, rời khỏi kinh đô hơn nửa tháng rồi, trong hơn nửa tháng này, trên đường đi, Phạm Nhàn thật ra phân nửa thời gian đều ở trên xe ngựa của Ti Lý Lý. Cũng đúng, đại lão gia của đội xe, ở đâu chẳng có chuyện ngồi trên xe ngựa nói cười với mỹ nhân vài câu đây?
Ti Lý Lý cẩn thận lột vỏ cam, sau đó tinh tế lấy đi xơ trắng, rồi mới đưa múi cam vào miệng Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn lớn nhất trong sứ đoàn, quan viên Giám Sát viện cũng nghe lệnh hắn, hổ vệ càng trung thành và tận tâm hơn, không được hắn cho phép làm gì, đương nhiên không ai dũng cảm nói cái gì.
Nhưng lúc Phạm Nhàn nhắm mắt chậm rãi nhấm nuốt múi cam tươi, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới muội muội, thời gian trong kinh đô, Nhược Nhược cũng thường hầu hạ mình ăn quả như vậy, tự nhiên lại nghĩ tới thê tử ở nhà Uyển Nhi. Hai mắt hơi ngây ra, xuyên qua mí mắt nhìn Ti Lý Lý đang xử lý quả cam, trong lòng dâng lên một chút khó hiểu.
Kỳ thực trong chặng đường này, hắn cùng Ti Lý Lý hai người cũng không có làm cái gì. Chỉ là nói vài câu chuyện phiếm, ăn hoa quả, làm cho thời gian bớt buồn chán đi một chút, ngay cả việc an bài lúc tới thượng kinh Bắc Tề quốc cũng cực ít đề cập tới... Đương nhiên, thỉnh thoảng thân thể có chút động chạm, thỉnh thoảng cầm đôi bàn tay nhỏ bé kéo ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài.
-Đang suy nghĩ cái gì vậy?
Thấy Phạm Nhàn đờ ra, Ti Lý Lý cười ngọt ngào nói rằng, ở chung mấy ngày nay, nàng thể hiện ra một mặt ôn nhu dịu dàng trước mắt Phạm Nhàn, hình như đã quên đi một màn kinh khủng khi thiếu nữ ở trong thiên lao rồi. Cô nương này dường như rất thích cảm giác ngồi trên xe ngựa nói chuyện phiếm, sâu trong lòng nàng mơ hồ mong muốn đoạn lữ trình này nên không bao giờ kết thúc thì tốt hơn.
-Đang suy nghĩ... mấy ngày gần đây nàng thật không tồi, thân thể đã dần dần nở nang trở lại rồi.
Phạm Nhàn trêu đùa nói:
-Mới ra kinh thì ta sờ lên người nàng đau hết cả tay à.
Ti Lý Lý đỏ mặt nói rằng:
-Vậy thì đại nhân đừng có sờ.
Phạm Nhàn mỉm cười nắm lấy tay nàng, kéo cổ tay nàng, đưa nàng vào trong lòng mình, bàn tay chậm rãi vỗ về chơi đùa trên thân thể nàng nhỏ giọng nói rằng:
-Nàng không thích sao?
-Thiếp mệnh khổ, không ngờ lại bị đại nhân khi dễ như vậy, trên hoa thuyền bị người dùng mê dược, suýt bị người giết chết trong đại lao, hôm nay trên xe ngựa cũng không thể chạy thoát được bàn tay ma quỷ của người...
Ti Lý Lý nói như vậy, nhưng toàn bộ thân thể đều nằm trong lòng Phạm Nhàn, cảm giác được thanh niên này ôm ấp thật sự rất là ấm áp, không muốn rời đi. Nàng cảm thụ được bàn tay Phạm Nhàn đang di chuyển trong áo mình, tim đập có hơi loạn một chút, môi hé mở, thổi nhẹ một hơi vào trong lỗ tai của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn thấy nóng lên, bàn tay vô ý thức nặng hơn một chút.
Ti Lý Lý kêu nhẹ một tiếng, thanh âm mị như tơ, nhỏ giọng khẽ nói vào tai hắn, giọng buồn bã mà rằng:
-Muốn thiếp đi, quay về thượng kinh thiếp cũng không có kết cục tốt đẹp...
Sau một lát, Phạm Nhàn mỉm cười nhảy xuống ngựa, dáng cười trên mặt mang theo một chút quái dị.
Ti Lý Lý trong thân thể có độc, là độc dược mãn tính, mấy ngày nay Phạm Nhàn đã sớm điều tra rõ trắng đen, xem ra là do giám sát viện trước đó đã hạ độc.
Loại độc dược này Phạm Nhàn đã từng thấy qua trong sách của Phí lão sư, nhưng vẫn chưa từng thấy thực tế bên ngoài. Loại độc này sẽ chậm rãi phát tác trong cơ thể nữ nhân, sau đó thông qua giao hợp mà truyền nhiễm cho nam nhân. Chỉ cần Bắc Tề hoàng đế cùng Ti Lý Lý xuân phong một lần, liền nhiễm loại độc dược này, phát tác bệnh trạng, vô cùng giống với bệnh hoa dương.
Thảo nào Trần Bình Bình lại trịnh trọng như vậy, thì ra kế hoạch Hồng Tụ Chiêu không phải là phiên bản của Tây Thi nhập Ngô, mà là một kế hoạch đầu độc người.
Loại độc này cũng không phải là không có thuốc nào cứu được, thế nhưng có hiệu quả làm suy yếu tinh thần thân thể đối phương. Thử nghĩ xem, nếu như Hoàng đế Bắc Tề thực sủng ái Ti Lý Lý, hàng đêm cầu hoan, chỉ sợ rất nhanh chóng bị bệnh nặng, mà trong tình huống giằng co với hậu đảng Bắc Tề hiện nay. , một ngày hoàng đế trẻ bị bệnh nặng, chỉ sợ triều chính Bắc Tề lần nữa rơi vào trong đại loạn.
Phạm Nhàn thở dài, Ti Lý Lý biết thân thể mình có độc, nhưng cho rằng đó chỉ là thủ đoạn của Giám Sát viện để khống chế mình, lại không biết là có thể truyền cho nam nhân nào giao hoan với nàng.
Chuyện hắn khó chịu nhất chính là, chuyện này Trần Bình Bình cũng không có nói cho hắn, nếu không phải lúc mình thân thiết với Ti Lý Lý cảm thấy có một chút dị dạng, cũng nhất định không phát hiện ra được. Đương nhiên là cho dù mình nhiễm loại độc này cũng có thể lập tức chữa trị cho tốt được, nhưng cảm giác bị gạt vẫn không thể tốt được.
"Hồng Tụ Chiêu?" Hắn ngồi trong xe ngựa của mình cười khổ: "Nguyên là Bạch Tụ Chiêu mới đúng, chiêu hồn người mà."
Hắn biết Trần Bình Bình, Phí Giới, thậm chí ngay cả Tiếu Ân trong xe ngựa phía sau nếu so sánh với mình thì hắn vẫn thiếu thủ đoạn độc ác, tâm vẫn không thể lãnh khốc được - Ti Lý Lý chỉ là một quân cờ, một quân cờ tùy thời bị người ta ném bỏ, chỉ là không biết Trần Bình Bình đồng ý chuyện gì với nàng, có thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện trở thành một quân cờ trong bàn cờ của bọn họ.
Nhưng chân chính làm Phạm Nhàn khiếp sợ lại chính là một việc khác, khi Phạm Nhàn cùng Ti Lý Lý xuân phong hơn mười ngày, nhưng hắn đã thực sự phát giác ra một chuyện.
Ti Lý Lý chính là còn xử nữ...
Sứ đoàn đã tới lãnh thổ của bắc bộ Khánh Quốc, phía trước chính là một tòa thành lớn cuối cùng đối diện với Bắc quốc - Thương Châu. Từ xa xa nhìn tòa thành này, Phạm Nhàn hơi híp mắt, phát hiện sắc trời có chút ảm đậm, gió phương bắc đúng là rất mạnh, xuân ý tùy ý tung tán lên khắp nơi. Bầu trời một màu ảm đạm, không khí không sảng khoái chút nào.
Quân của châu huyện cuối cùng phụ trách hộ tống sứ đoàn tới đây đã bắt đầu quay trở lại, chỉ còn lại đoàn xe, đoàn xe tuy rằng thật dài nhưng ở trên cánh đồng hoang vu ngoài thành Thương Châu này, vẫn có chút nhỏ bé đáng thương cảm.
-Từ Thương Châu đi ra ngoài, tới biên cảnh, còn bao lâu?
Phạm Nhàn híp mắt, nhìn sắc trời phương bắc đằng xa xa.
Vương Khải Niên cung kính trả lời:
-Lần này đi qua đại hồ cho nên xa hơn một chút, chí ít còn hai mươi ngày nữa.
Phạm Nhàn nhíu mày nói rằng:
-Hung hiểm chân chính là trong hai mươi ngày này.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua xe ngựa vẫn yên tĩnh đằng sau hỏi:
-Tiếu Ân tình trạng hiện nay thế nào?
-Đại nhân mỗi ngày đều tiêm một lượng thuốc vào trong người hắn, phỏng chừng hắn đang vận công bức độc, cho nên vẫn yên tĩnh, hơn nữa vài ngày trở lại đây, hắn trở nên trầm mặc, dường như đang tự hỏi chuyện gì.
-Cẩn thận một chút.
Phạm Nhàn khụt khịt, dường như gửi thấy mùi máu tươi ngày càng nặng bên trong xe ngựa.
-Vâng!- Vương Khải Niên xin chỉ thị nói:
-Châu quân đã trở về rồi, Thương Châu không thể thả lỏng được, chuyện áp giải Ti Lý Lý về kinh lần trước.
Phạm Nhàn mỉm cười nói:
-Không sợ, qua Thương Châu, phương diện hộ tống rất an tâm, lo lắng chỉ là vấn đề trong nội bộ sứ đoàn.
Theo lời hắn vừa nói ra, trên cửa ải xa xa cuối cánh đồng hoang vu, xuất hiện một đội kỵ binh, nhân số ước chừng hơn năm trăm người. Trên người kỵ binh đều mặc giáp màu đen bóng, dưới ánh mặt trời ảm đạm, lộ ra sát khí lạnh người.
Vương Khải Niên cười nói:
-Thì ra là Hắc Kỵ tới, tự nhiên không cần lo lắng gì...
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi cuốn những đám bụi trên mặt đất. Vương Khải Niên cùng Phạm Nhàn chuẩn bị lên xe đi tới Thành Thương Châu. Phạm Nhàn bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu, phát hiện ra Ti Lý Lý đã xuống ngựa, đứng ở cạnh xe, dùng một loại ánh mắt ngơ ngẩn nhìn mình.
-Bảo người cấp cho Ti cô nương một tấm áo khoác, đường tới phương bắc càng ngày càng lạnh, mùa xuân tới chậm.
Phạm Nhàn vẻ mặt bình tĩnh nói, đáy lòng hơi run một chút, mấy ngày nay hắn rất ít tới xe ngựa của Ti Lý Lý.
Vương Khải Niên có chút cổ quái liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, vẫy tay bảo thủ hạ đi làm việc. Trong sứ đoàn có ba vị hầu gái, vốn để hầu hạ Ti Lý Lý nữ nhân của Bắc Tề hoàng đế, chỉ là trước đây Phạm Nhàn vẫn ở trên xe của Ti Lý Lý, cho nên ba người hầu gái này chỉ ở trên đoàn xe phía sau. Một hồi sau, hầu gái đi tới bên cạnh Ti Lý Lý, khoác thêm một kiện áo choàng màu nhạt lên người nàng, khuyên cô nương quay về xe ngựa nghỉ ngơi.
Ti Lý Lý mặc cho các nàng khoác áo choàng lên trên người mình, nhưng không có về xe ngựa, chỉ lẳng lặng nhìn Phạm Nhàn, dường như muốn tìm một vật gì đó trên mặt Phạm Nhàn vậy.
Hắc Kỵ ở xa xa, ở gần là một nữ nhân nhu nhược mặc áo choàng màu nhạt, bầu trời lộ ra vẻ ảm đạm, đây là một bức tranh rất đẹp, cũng thể hiện rất rõ hình ảnh vô lực trong lòng người