Một loạt tiếng bước chân rầm rập nhanh mà không loạn, người của Giám Sát Viện, dẫn đầu là Ngôn Nhược Hải đã tới, đằng sau là cả một đám mật thám mặt mày xám xịt, thanh thế dọa người.
Nhìn thấy Giám Sát Viện bày ra tình thế kiểu này, Quách Tranh không dám nói nhiều chỉ nhíu mày:
-Không ngờ Ngôn đại nhân cũng tới nghe án.
Ngôn Nhược Hải không thèm để ý đến lão Đô Sát viện Ngự Sử đại phu này, mà nhìn thanh niên đẹp trai ngồi trên ghế kia mỉm cười:
-Bản quan Ngôn Nhược Hải, ra mắt Phạm công tử.
Phạm Nhàn cũng đứng lên, mỉm cười đáp:
-Ngôn đại nhân, nếu ngài không đến, hôm nay ta không thể làm gì khác là đành phá tung Hình bộ rồi chạy trốn chết khắp nơi.
Câu này tất nhiên chỉ là câu nói đùa.
Hàn Chí Duy liếc mắt nhìn Ngôn Nhược Hải, nhíu mày, thầm nghĩ thế nào Giám Sát Viện lại tới đây làm rối?
-Tiểu Phạm đại nhân nói càn nơi công đường, đánh quan sai, tội này nan xá, bất luận ai tới, chỉ e hôm nay cũng không thể tránh. Huống chi bản bộ đã từ lâu phát án tróc nã Dương Vạn Lý, chờ hắn đến, có người ngoài làm chứng, án sẽ rõ ràng.
-Không cần!
Ngôn Nhược Hải bá đạo:
-Mười ba nha môn quan sai đi vào Đồng Phúc khách điếm bắt người đã bị ta sai Mộc Thiết đại nhân tới bắt, giờ đang ngồi ở Giám Sát Viện uống trà. Thượng thư đại nhân nếu có rảnh rỗi, không ngại thì xin ngài tới đón người của mình về.
Bắt người lại bị người bắt, Hình bộ hôm nay thực quá mất mặt! Hàn Chí Duy chỉ vào mũi Ngôn Nhược Hải:
-Từ khi nào Giám Sát Viện có tư cách quản việc của Hình bộ ta? Hình bộ ta bắt người, các ngươi dựa vào cái gì mà tới đó làm càn?
-Tệ án kỳ thi xuân chỉ cần bản viện ta làm là đủ. Theo ý chỉ của Thánh thượng, Hình bộ và Đại Lý tự chỉ là trợ giúp.
Ngôn Nhược Hải đưa mắt nhìn quanh thấy thiếu mất một vị Đại Lý tự Thiếu khanh, mỉm cười:
-Nếu đã là cùng giúp đỡ, thì nên làm cho tốt bổn phận giúp đỡ, bốn người Dương Vạn Lý là do bản viện trông coi, chưa định tội, có thể nào chuyển giao cho Hình bộ? Đám sai nha thuộc hạ của Thượng thư đại nhân quá mức hỗn láo, Mộc đại nhân đã mời họ về Giám Sát Viện, làm sao mà sai được?
Quách Tranh âm hàn trả lời:
-Việc Dương Vạn lý thì thôi, nhưng y theo quy củ triều đình trước tới nay, vị tiểu Phạm đại nhân này là di Hình bộ phát đi thư mời, hôm nay nếu đã đứng ở đại đường Hình bộ, thì người của Giám Sát Viện dù có xé toạc lỹ lẽ cũng đừng mơ tưởng mang hắn đi.
Cho tới tận bây giờ Tam ti cũng vẫn chưa biết được mối quan hệ thực sự của Phạm Nhàn và Giám Sát Viện, chỉ cho rằng Phạm Nhàn đưa tệ án cho Giám Sát Viện ra tay, hơn một chút là có quan hệ sư đồ với Phí Giới, Giám Sát Viện mới có thể muốn che chắn cho hắn, nên giành trước quy củ mà áp chế Ngôn Nhược Hải. Ngôn Nhược Hải nhăn mặt, nhìn đám người vây quanh Phạm Nhàn, mắng:
-Sao dám vô lễ với Phạm đại nhân như vậy?
Quách Tranh thấy họ Ngôn cứ coi như lời của Đô Sát viện Ngự Sử nói chẳng khác nào gió thoảng qua, tức cành hông, thầm nghĩ phẩm cấp của ngươi thấp hơn ta nhiều mà dám vô lễ như thế. Dù sao vị Ngự Sử này luôn ít giao tiếp với Giám Sát Viện, căn bản không biết được sự kiêu ngạo của họ.
Ngôn Nhược Hải lại nhíu mày, thi lễ với Hàn Chí Duy:
-Thượng thư đại nhân, hạ quan phung mệnh mời tiểu Phạm đại nhân về, xin ngài châm trước.
Hàn Chí Duy thấy Giám Sát Viện đưa người tới đòi người, biết chuyện hôm nay đã rất phiền phức rồi, chính chủ tử sau lưng cũng không thể ngờ Trần Bình Bình lại có thể nhúng tay, nhưng giờ đã là thế cưỡi trên lưng hổ, cắn răng đi tiếp:
-Án chưa xử xong, làm sao có thể dẫn người? ... Ngôn đại nhân, như vậy không hợp quy củ a.
Lão học theo khẩu khí Quách Tranh, đem quy củ triều đình áp nhân.
Ngôn Nhược Hải lại nhíu mày lần thứ ba, phất phất tay.
Vô số tiếng kêu đau đớn tựa hồ cùng lúc vang lên khắp Hình bộ, chỉ thấy trên đại đường vèo vèo quyền phong cước ảnh, mười ba quan sai nha môn không kịp phản kháng, những người vây quanh Phạm Nhàn đó đã bị tước vũ khí, thê thảm ngã xuống đất sống chết không ai hay. Từ trước tới nay, năm chi nhánh của Giám Sát Viện là năm nơi có sát lực cường đại nhất, mấy sai nha Hình bộ này có thể chống đối sao?
Phạm Nhàn nhận ra xung quanh vô cùng thanh tĩnh, cười cười phất ống tay áo đi tới bên Ngôn Nhược Hải:
-Phiền phức quá rồi, vốn cũng chỉ cho rằng Vương Khải Niên đi qua một chuyến mà thôi.
Hàn Chí Duy vỗ án đứng lên, giận dữ ầm ầm:
-Vậy là quá coi thường kỷ cương triều đình! Lẽ nào Giám Sát Viện cũng muốn tạo phản? Ngày mai ta sẽ tấu lên Hoàng thượng, nhất định phải trị các ngươi tử tội.
Ngôn Nhược Hải nhíu mày lần thứ tư, xoay người lại đáp trả:
-Y theo quy củ, Giám Sát Viện có Hoàng mệnh giám sát bát đại quan viên, trong tình huống khẩn cấp có thể tạm gác Khánh luật, không cần minh chỉ của Thánh thượng, lục bộ tam ti nhị viện không được tự ý thẩm vấn, lẽ nào Thượng thư đã quên?
Quách Tranh âm hiểm cười:
-Ngôn đại nhân, với những trường hợp đó, tam ti tất nhiên là không dám hỏi. Nhưng tiểu Phạm đại nhân có quan hệ gì với Giám Sát Viện các người? Bát đại quan viên, trong kinh đô này ai là không biết ai là không hiểu, từ lúc nào tiểu Phạm đại nhân đã trở thành một trong bát đại quan viên? Phải là chức ti của Giám Sát Viện ít nhất năm năm, phải rất có tài. TIểu Phạm đại nhân năm nay mười bảy tuổi, lẽ nào khi mới mười hai tuổi hắn đã bắt đầu chưởng quản một số sự vụ của Giám Sát Viện?
Thực không ai dám tin, cho nên Quách Ngự sử và Hàn Thượng thư đang lo lắng Phạm Nhàn hôm nay không dám bước ra khỏi Hình bộ đại môn. Chỉ cần hắn bước ra khỏi Hình bộ đại môn, đó chính là coi rẻ Khánh luật, tội lớn nan xá, hơn nữa, Phạm Nhàn đắc tội với nhiều quan lại kinh đô như thế, dưới áp lực của chư quan mãnh liệt, coi như là Tể tướng đại nhân hay Phạm Thượng thư cũng không làm sao bảo vệ cho hắn, Bệ hạ cũng phải giáng tội hắn...
Ngôn Nhược Hải thoáng nhìn Phạm Nhàn, ôn hòa cười.
Phạm Nhàn mỉm cười, ngón tay móc từ bên hông lấy ra tấm ngọc bội Hoàng hậu ban cho, tiện tay đưa cho một vị Giám Sát Viện mật thám, sau đó thong thả móc ra một khối mộc bài, khối mộc bài này có hai chữ tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, đó là hai chữ "Đề ti".
Hắn duỗi tay giơ cho Quách Ngự Sử và Hàn Thượng thư xem, hai người nghển cổ vươn người về phía trước, nhìn thấy rõ trên tấm yêu bài viết cái gì rồi, khiếp sợ kinh khủng, hụt hẫng ngã ngồi trên ghễ thẫn thờ. Hai chữ ghi trên khối mộc bài kia giống như hai cái tát tát thật mạnh nhị vị đại quan.
Phạm Nhàn cười lắc đầu:
-Nhị vị đại nhân, xin tạm biệt.
Dứt lời hắn cùng Ngôn Nhược Hải được đám mật thám Giám Sát Viện vây quanh hộ tống, đường đường hoàng hoàng đi ra khỏi Hình bộ.
Còn lại trên đường là Quách Ngự sử mặt mày xanh lét, Hàn Thượng thư ngẩn ngơ dựa vào lưng ghế trầm tư, chưa từng ai ngờ tới thân phận thực sự của Phạm Nhàn trong Giám Sát Viện.
Đề ti là cái gì? Là bát đại siêu nhân trên cùng của Giám Sát Viện, là chức ti bí mật nhất của Giám Sát Viện. Tất cả đám quan viên trong triều đều muốn đoán, nhưng không ai đoán ra được vị Đề ti bí ẩn trong bóng tối kia, và vị văn quan bụng đầy thi họa, mặt mày sáng láng rực rỡ như ánh dương này là một!
-Làm sao bây giờ?
Hàn Chí Duy mở mắt, hai mắt sáng lấp lánh:
-Bất luận lục bộ hay tam ti cũng không có tư cách thẩm vấn Giám Sát viện Đề ti. Trừ phi Bệ hạ hạ chỉ, nhưng ta và ngươi đều rõ, không có khả năng Bệ hạ hạ cái chỉ đó.
Quách Tranh nhíu mày, nhìn đám người đang tiêu thất dần sau bậc thềm Hình bộ, thẫn thờ:
-Thực là cái số con rùa, không tìm được cách hạ thủ đối phương mà. Nhưng đúng là hơi hiếu kỳ, vì sao ngay từ đầu Phạm Nhàn không chứng tỏ thân phận mình, lại tới Hình bộ như thế. Lẽ nào hắn thực sự không sợ chúng ta dùng tới cao thủ trong triều, giật từ tay Ngôn Nhược Hải bắt giữ hắn?
Hàn Thượng thư cũng không giải thích được, nhưng sâu trong nội tâm lão cũng đang đau khổ lắm. Nếu hôm nay không cắn chết được Phạm Nhàn thì sau này chính mình sẽ phải nghênh địch, nhất định là địch sẽ cường đại mà vồ đến. Thở dài một hơi, lão nhớ tới lời tạm biệt sau cùng của Phạm Nhàn, chậm chậm trong lòng lão dâng lên một sự đau khổ, một sự sợ hãi, không biết liệu thế lực sau lưng mình có thể bảo trụ mình được hay không...
-
Ra khỏi Hình bộ đại đường, Phạm Nhàn bình tĩnh nói:
-Viện trưởng đại nhân đã bức ta nói rõ thân phận, cũng không nên đứng đó xem cho hết một màn kịch lúc nãy chứ!
Ngôn Nhược Hải mỉm cười:
-Viện trưởng cho rằng, nếu tận lực muôn cho tất cả mọi người trong kinh biết thân phận của đại nhân thì phải chọn đúng thời điểm, đúng thời cơ, dụng một thủ pháp trong hí kịch mà để lộ ra. Hôm nay ngoài cửa Hình bộ đại đường, tất cả sĩ tử trong kinh đều tập hợp kêu oan cho đại nhân, chính là thời cơ tốt nhất.
Phạm Nhàn lắc đầu không nói thêm được gì, kỳ thực tình huống hôm nay rất dị hiểm, nếu như thế lực cường hãn sau lưng Lục bộ nếu muốn tấn công, hoàn toàn có thể có biện pháp ác độc hơn. Nếu không phải mình đã thấy hiệu quả rõ rệt sau thời gian tu luyện ở Thương Sơn, cũng sẽ không có lòng tin dám đứng giữa công đường âm lãnh mà cười cười nói nói.
-Quan viên tình vụ Giám Sát Viện quả thực danh tiếng luôn không tốt.
Ngôn Nhược Hải nhẹ nhàng giải thích
-Nên viện trưởng đại nhân mới trắng trợn tuyên bố việc ngài bóc trần tệ án khoa trường, đẩy danh tiếng của ngài cao lên hơn nữa, như vậy khi thân phận Đề ti Giám Sát Viện phơi bày, sẽ không khiến cho sĩ tử khắp nơi phản cảm với ngài.
-Thì ra... chỉ là công trình của một người sắp xếp.
Phạm Nhàn hít sâu một hơi, sự phiền muộn trong lòng còn chưa tan hết, sau này phải tính toán thật kỹ thời cơ.
Ngôn Nhược Hải không nghe rõ vị Đề ti đại nhân trẻ tuổi này nói gì, từ thuộc hạ bên cạnh đón lấy miếng ngọc như ý lúc nãy Phạm Nhàn cởi xuống, đưa cho hắn.
Phạm Nhàn nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, bỗng mở miệng hỏi:
-Uyển Nhi vào cung giải thích với Thái tử, hơn nữa ta thấy kỳ thi xuân này cũng không động đến mặt mũi Thái tử điện hạ, với tính cách của ngài như vậy, chắc sẽ không quá làm căng. Lúc trước Hàn Thượng thư bỗng tàn nhẫn như thế, đến tột cùng là cậy vào thanh thế của ai?
Ngôn Nhược Hải mỉm cười:
-Nếu không phải Thái tử, thì tất nhiên là Hoàng hậu.
-Hoàng hậu?
Phạm Nhàn nhíu chặt lông mày, thầm nghĩ người mình đắc tội ngày càng nhiều, chỉ là không biết Hoàng hậu... có phải vì nguyên nhân kia mà đối phó với mình không? Nhìn tới mảnh ngọc bội hắn nắm trong tay cũng là do Hoàng hậu ban cho, trong vô thức muốn ném xuống.
Ngôn Nhược Hải mỉm cười nhắc nhở:
-Thưởng vật trong cung ban cho, người nào làm càn là tội lớn.
-Cảm tạ đã nhắc nhở, chỉ là hôm nay thân phận Đề ti của ta cả thiên hạ đều biết, còn có người nào ở nha môn nào dám liều mạng thẩm ta?
-Nha môn không dám thẩm nhưng trong cung dám thẩm!
Ngôn Nhược Hải vỗ nhẹ vai hắn, nhận ra người thanh niên này còn nhỏ hơn con trai mình, lắc đầu thở dài.
Phạm Nhàn gật đầu thụ giáo, sau đó thành thật:
-Chuyện Bắc Tề lần này, xin Ngôn đại nhân yên tâm, nhất định ra sẽ đưa thế huynh bình an trở về.
-Đa tạ.
Ngôn Nhược Hải nói.
Ra khỏi nha môn Hình bộ, các tài tử bách tính vẫn vây quanh trên đường, thấy vị tiểu Phạm đại nhân đã dũng cảm tố tệ án khoa trường có thể bình an đi ra, ầm ầm hoan hô, vui mừng không gì sánh được.
Phạm Nhàn quay bốn phía mỉm cười tạ ơn, giờ mới hiểu tại sao mình lại có thể ở giữa đại đường Hình bộ mà kiêu ngạo như thế. Thì ra là vì mình đã làm một chuyện mà mình cho là đúng, tựa như câu nói trong tiểu thuyết kiếp trước đã đọc – cái gì là chính đạo? Chính đạo là đường ngay đường thẳng, là chuyện ngay chuyện tốt – đối với chuyện này hắn cảm thấy thật tuyệt!