Hai nước ngoại giao qua lại, sứ đoàn tại bắc tề thượng kinh hành trình cũng sớm được an bài rồi. Theo lý mà nói, người có thân phận như Phạm Nhàn đi lại ngoài thượng kinh, bên người nhất định sẽ có nhiều nhân viên tương ứng. Phạm Nhàn bản thân cũng rất kiêng kỵ an bài này, tuy rằng quan viên thường trú đã bắt đầu đàm phán, hắn vẫn như cũ sau khi được hoàng thất Bắc Tề cho phép, đi tới lễ bộ.
Hiệp nghị bí mật, dùng Ngôn Băng Vân đổi lấy Tiếu Ân cùng Ti Lý Lý hai người, vốn Khánh quốc bất lợi nhiều hơn, cho nên Phạm Nhàn vội vã muốn tìm người chấp hành của đối phương. Nhưng không nghĩ tới, vị lễ bộ sơ nghĩa lang trên danh nghĩa, Bắc Tề Cẩm Y Vệ phó Chiêu Phủ Sứ chân chính, vậy mà tránh né không gặp.
Xem ra đối phương muốn nhiều hơn vài ngày rồi, Phạm Nhàn giận dữ, ống tay áo phất phất rời khỏi cửa lễ bộ, cũng không thèm để ý tới quan viên của Tề quốc. Tới cửa lễ bộ, Lâm Tĩnh cũng từ Hồng Lư Tự chạy tới, lặng lẽ lắc đầu với Phạm Nhàn.
Bốn người lên xe ngựa lần nữa, Lâm Tinh mới mở miệng nói rằng:
-Vệ Hoa thiếu khanh, từ lúc ra khỏi cung cũng đã mất tích, không biết đi nơi nào.
Phạm Nhàn thở dài:
-Phỏng chừng những nơi khác cũng vậy, người Tề quốc muốn có thêm vài ngày.
-Thêm vài ngày thì có lợi gì?
Vương Khải Niên nhíu mày nói:
-Bọn họ thủy chung vẫn phải giao người ra, ta không tin bọn họ còn có thể kéo dài nữa được.
Phạm Nhàn lắc đầu:
-Chúng ta phải nhanh chóng kéo Ngôn Băng Vân ra.
-Làm thế nào?
-Đi tới nhà Vệ Hoa.
-Phủ Trường Ninh hầu?
Lâm Tĩnh có vẻ khó xử:
-Đối phương là thân huynh đệ của thái hậu, chúng ta những sứ thần ngoại quốc tùy tiện chạy tới đây, là phạm vào chuyện tối kỵ. Không hợp lễ độ, chỉ sợ nháo ra không ít chuyện.
Phạm Nhàn cười cười nói rằng:
-Hay nhất có thể làm cho đám Ngự Sử dưới quyền Bắc Tề hoàng đế, sáng mai một khi vào triều có người tham tấu Trường Ninh hầu thông đồng với nước ngoài, thì càng tốt hơn.
Định kế xong, xe ngựa rời xa nha môn lễ bộ, Ngự Lâm quân tự nhiên là đi theo bên cạnh, xa xa còn có vài mật thám nhìn như người bình thường cũng bám theo. Vương Khải Niên ngồi trong xe ngựa, nhưng thật ra có thể ngửi thấy vị đạo trên những người đó, nhẹ giọng nói với Phạm Nhàn rằng:
-Đề Ti đại nhân, hẳn là người của Cẩm y Vệ đang theo dõi chúng ta.
-Dù sao cũng có Ngự Lâm quân đi cùng, chẳng lẽ còn sợ chúng ta biến mất?
Phạm Nhàn nhẹ giọng nói rằng:
-Không cần phải để ý tới bọn họ, then chốt nhất chính là, mấy ngày nay không nên vội vã liên lạc với nhân thủ trong viện tại Bắc Tề, để cho đám thám tử này phiêu lưu mạo hiểm nhưng không được gì.
Đám mật thám Bắc Tề theo mệnh lệnh của triều đình theo dõi sứ đoàn cũng có chút kỳ quái. Những sứ thần từ nam tới sau khi rời khỏi lễ bộ, vì sao còn có hứng thú đi dạo phố, hơn nữa chính là đi dạo nơi xa hoa, xa xỉ nhất Thượng Kinh, đường Tú Thủy. Hai bên đường này bán các loại xa xỉ phẩm được chế phẩm bằng thủy tinh, căn bản bách tính bình thường không có khả năng tiêu phí vào đó được.
Một vị mật thám nhíu mày nói rằng:
-Vì sao những tên mọi rợ phương nam này muốn tới đường Tú Thủy dạo chơi?
Thuộc hạ bên người trả lời:
-Khó có được một lần xuất ngoại, đương nhiên là muốn mua thứ tốt trở về nước rồi. Những tên mọi rợ phương nam này rất có tiền, không mua thủy tinh của ta, làm sao trả lời được với người nhà?
-Ngu xuẩn! - Vị mật thám lúc trước mắng rằng:
-Thủy tinh trong thiên hạ hiện giờ đều là Nam khánh làm ra, bọn họ đâu cần phải tới thượng kinh của chúng ta để mua...
Người trên đường Tú Thủy này cũng không nhiều, nhưng đi lại trong đó toàn là hạng người phú quý trong nước, những phụ nhân đầu đầy châu báu ngọc ngà, vừa nhìn là biết ngân lượng trong hầu bao không nhiều lắm, nhưng ngân phiếu bên trong đó so với sách còn phải dày hơn nhiều. Cửa hàng bên đường, mỗi gian cách nhau một chút, không xa không gần, vừa đúng.
Những bảng hiệu càng dễ thấy, dựng thẳng ở mặt tiền cửa hàng. Mặt trên bôi nước sơn màu đen, có chữ vàng viết lên, chỉ là những chữ vàng này từ từ phai màu, những ông chủ có tiền nhưng dường như cũng không muốn đổi. Nhìn kỹ lạc khoản (kí tên) bên dưới, mới biết được thì ra những bảng hiệu này cũng rất có niên đại nha, người viết lên đó thường thường đều là nhất đại danh nhân trăm năm, thậm chí là hàng mấy trăm năm trước. Cho nên mặc cho chữ vàng dần dần mòn đi, những thương nhân này luôn muốn tận lực xây dụng ra một loại phong cách thật thà cổ xưa, khí tức trăm năm vẫn như một.
Duy chỉ có bảy gian cửa hàng ở giữa đường Tú Thủy cũng không giống người thường. Bảng hiệu nằm ngang, tuy rằng không phải mới tinh, nhưng so với chung quanh, có vẻ niên đại ít hơn nhiều. Những cửa hàng này có khi là bán chế phẩm thủy tinh, có khi bán xà phòng, nước hoa, vải bông, rượu, ngạc nhiên nhất là có một nhà, không ngờ chuyên môn bán đồ chơi.
Vài chiếc xe ngựa dừng lại đầu phố, có Ngự Lâm quân hộ tống, bực này chắc phải nhất đẳng vương hầu mới so sánh được. Nhưng những thương gia trên đường Tú Thủy vẫn khoe khoang như cũ, không ai thèm ra đón khách, chỉ là chờ bốn người trên xe ngựa đi xuống tự qua mà thôi.
Bốn người này một mạch đi tới trong đường Tú Thủy, rốt cuộc cũng ngừng lại tại cửa hàng mua vải bông. Thanh niên anh tuấn vô cùng trong đám người, sờ sờ đầu, dường như có chút không hiểu vì sao vải bông cũng có thể coi là xa xỉ phẩm.
Lúc vào cửa hàng, lão bản giải thích với mấy quý khách lạ mặt nói:
-Nói tới vải bông, truyền thuyết kể rằng mấy trăm năm trước có một vị họ Vương là một nhân vật thiên tài đã làm ra, chỉ là sau này biện pháp dần dần thất truyền, cũng không có người dùng lại. Mãi tới hai mươi năm trước, ông chủ kỳ tài ngút trời của chúng ta năm đó, mới một lần nữa tìm được biện pháp. Mời chư vị nhìn xem, vải bông này so với tơ lụa ấm áp hơn, tiện nghi hơn, thế nào cũng là phẩm chất tốt nhất, cho dù là ở trong kinh đô Nam Khánh cũng không kém hơn bao nhiêu.
Vị thanh niên tuấn tú dường như cảm thấy hứng thú, nói rằng:
-Cho ta một thước thử xem nào.
Lão bản cửa hàng sắc mặt tối sầm, nghe ra khẩu âm Nam khánh, mắng chửi kịch liệt nói rằng:
-Thì ra là đồng hương, ta nói quan lão gia này, có khi nào người Nam Khánh chúng ta tới Bắc Tề mua vải bông chứ, huống chi người khác mua cả bó, ngài khen ngược như thế, lại mua một thước thử xem?
Thanh niên cười hắc hắc ôm quyền nói lời xin lỗi, rời khỏi cửa điếm, nhìn vào bảng hiệu nhíu mày nói:
-Chữ viết này đúng là rất xấu xí.
Lão bản chủ cửa hàng giận giữ mắng:
-Đây là do ông chủ của chúng ta tự tay viết, ngươi không nhìn được tên sao, nhanh chóng rời đi đi!
Người thanh niên cười hắc hắc, dẫn ba thuộc hạ bên cạnh rời khỏi cửa hàng. Thanh niên này tất nhiên là Phạm Nhàn, những chữ xấu xí theo lời hắn nói, tất nhiên là nét chữ mà mẫu thân hắn lưu lại từ rất nhiều năm về trước, chữ viết trên đây thật ra so với trên lá thư cũng không kém nhau là mấy – xấu xí giống nhau như đúc à!
Đi dạo một hồi, Phạm Nhàn biết ngay mấy cửa hàng này đều là sản nghiệp của Nam Khánh hoàng thương mở ở Bắc Tề. Đương nhiên, đây đều là sản nghiệp Diệp gia trước đây, chỉ nhìn vào những thứ bán ở kia, biết ngay là lão mụ năm đó lấy được trong tay quý nhân thiên hạ không biết bao nhiêu ngân lượng rồi.
Đi trên đường Tú Thủy, nhìn những bảng hiệu do mẫu thân viết lưu lại, Phạm Nhàn có chút hoảng thần, dường như không muốn đi lại.
-Đại nhân, chúng ta không tới phủ Trường Ninh hầu, tới đây làm gì?
Lâm Tĩnh ở bên cạnh lo lắng hỏi.
Phạm Nhàn hơi ngẩn ra, tỉnh lại vừa cười vừa nói:
-Đương nhiên là tới mua lễ vật rồi, đâu có đạo lý tay không tới nhà người ta chơi.
Nói tới đây, hắn nhấc áo lên, bước vào một cửa hàng thủy tinh rộng rãi. Chỉ thấy trong cửa hàng trưng bày đủ loại kiểu dáng chế phẩm thủy tinh, nhìn qua hoa mỹ dị thường, có ly rượu hình thuyền nhỏ, bình đựng rượu hai tai, hũ trong suốt, toàn là dụng cụ đựng rượu. Còn có các dụng cụ nhỏ đủ loại hình dáng, bao gồm cả những hộp nhỏ làm bằng thủy tinh, dụng cụ chơi cờ, thậm chí còn có ngọn đèn nhỏ trong suốt nữa.
Toàn bộ trong điếm toàn là thủy tinh, ập vào mắt người, Phạm Nhàn lần đầu tiên sinh ra kiêu ngạo nhàn nhạt, tuy rằng trên đời này hắn chưa thực hiện được lý tưởng, cũng chưa làm qua được chuyện gì kinh thiên động địa. Nhưng nhìn những vật mẫu thân lưu lại, không khỏi nghĩ, người nào đó đã chuẩn bị xong rồi, mình còn chuẩn bị cái gì nữa?
Lão chủ quá lúc trước đã nghe thấy mấy người bên cạnh nói, biết là đồng hương từ nam tới, cười dài nói rằng:
-Chư vị, không phải lão phu không muốn bán cho chư vị, chỉ là chư vị nếu ở đây mua thủy tinh, thật sự có chút mệt à.
Phạm Nhàn cười tủm tỉm hỏi:
-Ta biết, ở thượng kinh khẳng định đắt hơn ở Khánh quốc chúng ta rất nhiều, nhưng mà ta thấy Bắc Tề hoàng cung dùng rất nhiều thủy tinh, lẽ nào bọn họ không ngại đắt.
Lão bản mặt mày rạng rỡ nói:
-Người khách ngu ngốc nhất trên đời là ai, đương nhiên là hoàng đế rồi. Bắc Tề hoàng cung là khách hàng lớn, nghe nói là một vụ làm ăn lớn nhất của ông chủ chúng ta năm đó, tới mức làm cho toàn bộ phú thương trên đời này cảm thấy sợ hãi choáng váng.
Phạm Nhàn cười đắc ý nói rằng:
-Lá gan của ngài cũng lớn thật, đang ở Bắc Tề, chẳng lẽ không sợ quan sai bắt người?
-Đừng sợ, đừng sợ, chỉ cần Khánh quốc triều đình chúng ta là quốc gia mạnh nhất, chúng ta những người bán dạo, đi tới đâu cũng không sợ khi dễ.
Lời tuy nói vậy, nhưng lão bản cũng lúng ta lúng túng nhỏ giọng tiếp tục nói rằng:
-Câu nói người khách ngu ngốc nhất trên đời ... cũng không phải ta nói được, chính là sư phụ nói, cũng là ông chủ năm đó của chúng ta.
Phạm Nhàn cười cười bỗng nhiên mở miệng nói rằng:
-Sư phụ của ngươi là Đại Diệp hay mấy Diệp?
Lão bản chủ quán ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Phạm Nhàn, dường như rất khó tin thanh niên tuấn tú này không ngờ lại biết được nhiều chuyện tới vậy, trong nhất thời quên trả lời.
Lâm Tĩnh ở bên cạnh mỉm cười nói rằng:
-Vị này chính là Phạm Nhàn đại nhân chính sứ của sứ đoàn lần này, ngươi tuy rằng ở phương bắc xa xôi, nhưng nghĩ cũng biết tới lai lịch của Phạm đại nhân.
Phạm đại nhân? Đại chưởng quỹ sau vài năm nữa sẽ sở hữu hoàng thương sao? Lão bản cửa hàng sợ hãi, nhanh chóng nhấc vạt áo lên, quỳ xuống lạy trước mặt Phạm Nhàn