Lại nghe Phạm Tư Triệt kiêu ngạo nói rằng:
- Đó chỉ là món tiền nhỏ mà thôi, chờ khi hoàn thành bước đầu xong, ca ca viết tiếp sau hồi bảy tám, cái này mới không có khả năng bán đi lung tung, hiệu đính tinh tế, in thành sách, sau đó toàn bộ lén bán đấu giá, ai ra giá cao thì được, ai chẳng muốn thấy phần cuối, ai chẳng muốn xem mấy cô nương rốt cuộc có gả cho Bảo nhị gia không, thì trước tiên phải móc bạc ra đã.
Phạm Nhàn véo lỗ tai hắn một cái mắng:
- Nhiều cô nương thì có quan hệ gì với Bảo nhị gia! Tiểu tử ngươi chưa từng xem qua đã muốn bán rồi sao!
Phạm Tư Triệt ủy khuất nói:
- Ngày hôm qua đi chơi ca mua một bản ở trên đường, lúc về phủ mượn tỷ tỷ xem qua một chút, nhưng là... chỉ nhìn được hơn chục chữ, nghĩ chẳng có chút thú vị gì cả, cho nên cũng ném đấy à.
Vị tiểu thiếu gia Phạm phủ hết lòng mờ mắt vì tiền này có chút không hiểu vì sao nữ nhân trong kinh đô lại như điên rồ với quyển sách vô vị gì gì đó.
- Được, không tranh cãi chuyện này với đệ.
Phạm Nhàn không thể không nói:
- Chỉ là việc này rất phức tạp, đệ chỉ là một hài đồng nho nhỏ, nên đọc sách đi, không nên bỏ thời gian vào làm những chuyện này, chờ vài năm sau đi.
- Vài năm sau? Thế thì đồ ăn nóng tới đâu cũng lạnh cả rồi.
Phạm Tư Triệt kinh hãi hét ầm lên.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Đệ dù sao cũng là con cháu Phạm phủ, nếu thực sự xuất đầu lộ diện đi buôn bán, điều này sao qua nổi mắt di nương và phụ thân? Cẩn thận họ họ chặt chân đệ ra ấy chứ.
Phạm Tư Triệt vô cùng đau đớn nói rằng:
- Đúng vậy, cho nên đệ mới mượn một chưởng quỹ Khánh Dư Đường giúp đỡ, bản thân mình chỉ ở sau màn chỉ đạo mà thôi.
Phạm Nhàn thực sự cảm thấy bất ngờ, thiếu niên trước mắt này ngoại trừ tính tình ngang ngược vô lý ra, ở trên phương diện buôn bán lại có thiên phú kinh người như vậy, không ngờ còn nghĩ tới chiêu thuê quản lý, trong lòng càng kích động, liền bỏ sót ba chữ Khánh Dư Đường.
Thấy tâm ý của tiểu tử kia đã định, hắn thở dài, từ trong lòng lấy ra một ít ngân phiếu đã tích góp được trong nhiều năm, còn có một phần của muội muội hiếu kính tặng mình, đưa cho đệ đệ, dặn hắn từ từ mà làm, trước tiên cần thương lượng với mấy môn khách ở trong phủ, nuôi dưỡng những người đó cũng chỉ cần vào những chuyện như thế này.
Phạm Tư Triệt mặt mày rạng rỡ mà đếm, phát hiện vị ca ca này thật có tiền, hơn nữa còn cho mình, đối với hắn đây là nguồn tài chính đầu tiên.
Phạm Nhàn không hề nói gì thêm, chỉ cẩn thận nhắc nhở nói:
- Phải đi quan hệ với thượng tầng, chèn ép lương dân hạ tầng, loại thủ pháp này ngoại trừ ỷ vào lão cha chúng ta ra, đệ còn phải dựa vào một ít chỗ tốt của người khác nữa mới được.
- Ca ca nói cái gì vậy?
Phạm Tư Triệt tàn bạo nói rằng:
- Hối lộ tự nhiên là phải làm rồi, tương lai nếu ca làm đại quan, phải cho bọn họ nôn trở lại không thiếu chút gì.
Phạm Nhàn suýt nữa cười ngất, vội vã đẩy cửa mà đi, ngày xưa cảm thấy bạc cũng có mùi vị đặc biệt, hôm nay mới biết hơi tiền đúng là làm người ta đỏ mũi...
Đúng giữa trưa, ánh mặt trời nóng rừng rực, cây cối bên đường cũng như con người, uể oải buông xuống, làm cho người đi đường cảm thấy một chút thoải mái.
Phạm Nhàn đứng ở ven đường bưng một bát nước ô mai uống, hắn biết biết uống quá nhanh thì không thể giải khát được, hơn nữa dạ dày cũng không chịu đựng được. Hắn nghe tiếng ve sầu râm ran trên cây hai bên đường, trong lòng buồn bực, lúc này là tháng mấy vậy, mùa xuân còn chưa có đi qua, sao mùa hè đã chen ngang rồi?
Khánh miếu ở xa xa dưới ánh mặt trời có vẻ cực kỳ trang nghiêm, một ít khí chất thanh tú vốn có bị phơi dưới ánh nắng mặt trời, các mái vòm màu đen phản xạ ánh mặt trời, làm cho hình ảnh trở nên cực kỳ thần thánh.
Khánh miếu ngày hôm nay có chút náo nhiệt hơn hôm qua, thi thoảng còn có dân chúng đi vào trong miếu cầu phúc. Phạm Nhàn có chút hiếu kỳ, vì sao ngày hôm qua lại vắng vẻ như vậy chứ? Hắn tự nhiên không biết, ngày hôm qua vị quý nhân kia muốn có nửa ngày an nhàn, hai bên đường đã sớm bày biện bố trí một cách bí mật, mà hắn có thể tới được cửa miếu, cùng với vị cao thủ canh giữa cửa đối chiêu, tất cả đều ỷ lại vào một nhân vật đứng đằng sau dung túng.
Ngũ Trúc quả thật rất nuông chiều hắn, dung túng hắn uống rượu, dung túng cho hắn làm điều càn rỡ, ngay cả giúp hắn đi vào trong miếu coi nữa. Ngũ Trúc thậm chí có thể vì một chuyện rất nhỏ đó mà xuất thủ đánh nhiều thị vệ.
Phạm Nhàn cũng không biết ngày hôm qua mình đã chọc vào chuyện gì, cho nên vẫn ung dung ngồi trên ghế dài uống bát nước ô mai, hai chân bắt chéo, chờ vị cô nương kia.
Trong một căn phòng rất gần với Khánh miếu, ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào trong phòng, cho nên trong phòng có vẻ âm u lạnh lẽo. Cung Điển lạnh lùng ngồi ở trên ghế, điều trị nội khí trong cơ thể, làm cho hắn tiến vào trạng thái tốt nhất.
Đêm qua hắn đi rồi, nhưng sáng sớm ngày hôm nay lại không về phủ, mà đi tới Khánh miếu. Bởi vì hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy sự xuất hiện của thiếu niên kia ngày hôm qua có chút kỳ quái, đám thuộc hạ của mình đồng thời bị một cao thủ cấp tông sư đánh xỉu, cùng lúc đó là thiếu niên kia tiến vào trong Khánh miếu, cuối cùng là có quan hệ gì?
Không biết vì sao, Cung Điển nghĩ người thiếu niên ngày hôm qua nhất định sẽ quay lại nơi này, nói không chừng tuyệt thế cao thủ kia cũng theo tới đây.
Đây là một loại trực giác của cao thủ, tuy rằng không nhất thiết là chuẩn xác, nhưng đáng giá để đánh cuộc. Nhưng tên Hồng thái giám chết tiệt vốn không tin vào phán đoán của mình, chỉ thị cho tất cả thị vệ điều tra nội bộ, hắn không còn cách nào khác là một mình một ngựa tới đây.
Cung Điển yên lặng ngồi trong phòng, ánh mắt nhìn qua song cửa sổ cực kỳ nhỏ bé, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa Khánh miếu.
Bên ngoài, Phạm Nhàn rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn nổi việc phơi nắng bên ngoài, uống một ngụm hết cả chén nước, cởi hai khuy áo trên trường bào ra, lè lưỡi tiến vào trong Khánh miếu.
Cước bộ của Phạm Nhàn ngày càng gần Khánh miếu.
Cung Điển dường như cũng nghe thấy cái gì, khẽ nhíu mày...
Dưới bầu trời đầy nắng, chân Phạm Nhàn vừa chạm vào phiến đá bước nên thềm thấy có cảm giác khó hiểu, hắn dường như rất chán ghét cảm giác này, liền thu chân lại.
Sau đó hắn cài lại khuy áo trường bào, mỉm cười xoay người, trở lại bên cạnh sạp bán nước ô mai làm một chén, rồi chậm rãi đi xuống, khoan thai rời xa Khánh miếu, mãi tới khi gặp xe ngựa đang chờ ở đầu phố, mới thở hắt ra hô:
- Tức tốc hồi phủ.
Đằng Tử Kinh hiếu kỳ nhìn hắn một cái, phát hiện vẻ mặt của đại thiếu gia có chút biến hóa.
Phạm Nhàn ngồi ở trên xe ngựa, quay đầu lại xốc tấm vải ở sau xe lên nhìn lại hướng Khánh miếu, cau mày, không biết vì sao Ngũ Trúc lại truyền âm bảo mình rời khỏi đấy, càng không biết là ai đang chờ mình ở đó nha...
Cung Điển vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn trước mắt, trong tai nghe rõ tiếng bước chân đúng là đã quay trở lại, tinh quang trong mắt đại thịnh, liền chuẩn bị đứng dậy, không ngờ cảm thấy phía sau lưng có âm phong thổi tới, ở cổ mình một cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
Cuối xuân, trời ngày càng nóng, nhưng trên trán Cung Điển một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.
Hai tay hắn vốn yên lặng đặt trên đầu gối, móng tay được cắt sửa rất gọn gàng, mà cái thanh khoái đao đơn giản nhưng vô cùng sắc bén đó được để ở trước bàn tay hắn chừng ba tấc.
Nhưng mà hắn cũng không dám rút đao.
Bởi vì hắn cảm thụ được người phía sau còn nhanh và mạnh hơn mình rất nhiều