Chương 241: Thần miếu

Khánh Dư Niên

Miêu Nị 07-10-2023 22:41:31

Thần miếu cũng không có cây, chỉ là một tòa miếu giấu giữa núi tuyết, trong truyền thuyết một năm chỉ có hai ngày lộ ra, hơn nữa, nếu là người tâm không thành, căn bản là không có khả năng thấy. Tiếng nói của Tiếu Ân già nua rất bình tĩnh, Thần miếu, đối với lão mà nói, có ý nghĩa rất quan trọng. Lão vì đã biết quan hệ của Thần miếu cùng tiểu cô nương kia, nên Trần Bình Bình mới ầm ầm đổ công bắt về Khánh quốc, cũng bởi vì biết vị trí của Thần miếu, nên từ Thần miếu mà có được chỗ tốt ở Khổ Hà. Nếu muốn giết người diệt khẩu, nhưng vị tiểu Hoàng đế Bắc Tề kia lại có hy vọng xa vời có thể nhờ Thần miếu mà lên được trời giúp đỡ. Nhưng Thần miếu là cái gì? Bất quá chỉ là một tòa miếu mà thôi. Tiếu Ân bỗng nghĩ nửa đầu cuộc đời hoàng tráng hoa lệ đều là giả, chỉ có nửa cuối cuộc đời già nua trong song sắt mới là thật. Lão nhân nhìn sắc trời càng lúc càng tối, thẫn thờ: -Phạm đại nhân, ngươi có tin trên đời này thực sự có thần thánh không? Phạm Nhàn lặng lẽ, nghĩ đến cuộc sống của mình, nghĩ đến cái rương, gật đầu: -Ta tin tưởng sự tồn tại của thần thánh hơn bất cứ kẻ nào trên đời. -Thần là cái gì? -Nếu là biết thần là gì thì ta đã là thần rồi. Tiếu Ân nhìn hắn tán thưởng: -Người còn trẻ tuổi như thế đã có thể nhìn được rõ ràng như thế, xác thực là không nhiều lắm. – Dừng một chút lão lại nói – Bất quá lúc đó Bệ hạ còn trẻ, nên nhìn không rõ ràng lắm. Phạm Nhàn biết cố sự cuối cùng cũng bắt đầu rồi, không khỏi hơi sốt ruột chờ mong. -Ngươi biết hơn ba chục năm trước thiên hạ như thế nào không? -Ngụy quốc độc đại, bất cứ lúc nào cũng có thể thống nhất thiên hạ. -Không sai, khi đó lão phu cũng đã là thủ lĩnh đề kỵ Đại Ngụy, là tâm phúc của bệ hạ. Tiếu Ân nhớ lại chuyện cũ, thái độ có nhiều thay đổi, không giống như chìm trong vinh quang quá khứ cũng không có tâm ghi hận, người sắp chết, chỉ là một sự bình tĩnh đạm mạc: -Lúc đó thiên hạ là thiên hạ của Ngụy quốc. Tất cả anh tuấn tài đức đều ở trong triều, nhưng chân chính khơi mào nên cái triều đình này, ngoài tiên đế, còn có hai đôi huynh đệ. Phạm Nhàn nhìn thần tình lão nhân có vẻ còn có thể kiên trì, cũng an tâm hơn, nhẹ giọng đáp: -Một đôi trong số đó, tất nhiên là ngài và Trang Mặc Hàn. -Không sai. Huynh đệ của ta tiền đồ còn nhiều hơn ta. – sắc mặt Tiếu Ân dịu xuống – Hơn nữa, hắn còn có tình hơn ta, ta bị giam ở Khánh quốc hơn hai mươi năm hắn còn nhớ ta. Ta nợ hắn. -Vì sao không ai biết các ngươi là một đôi huynh đệ? -Đạo lý rất đơn giản, ta nổi danh hung ác, không biết đã bí mật giết biết bao nhiêu thanh lưu, hắn là thân đọc sách, tất nhiên là sẽ không thích ta. Ta cũng không muốn có liên quan gì đến hắn. Phạm Nhàn thoáng chần ngần, vòng vo: -Còn một đôi huynh đệ nữa là ai? -Là Chiến Thanh Phong và Khổ Hà. -Chiến Thanh Phong? Cha của hoàng đế khai quốc Bắc Tề, đệ nhất danh tướng năm đó? Phạm Nhàn chấn kinh đứng lên, thì ra Khổ Hà và Bắc Tề hoàng thất thân thiết đến như thế! Thảo nào năm đó lại dốc hết sức giữ gìn Thái hậu và Hoàng đế hôm nay, và hoàng thất lại tôn sùng nhất mạch của Khổ Hà như vậy. -Khổ Hà là em trai của Chiến Thanh Phong, thở nhỏ lập chí chịu khổ làm tu sĩ, tu hành thiên nhân chi đạo, gắng đạt tới một ngày có thể vào trong Thần miếu. – Sắc mặt Tiếu Ân đầy châm chọc – Người phàm tin Thần miếu, nhưng hàng nghìn năm nay đã ai thực sự nhìn thấy qua? Chỉ là các tu sĩ đi khắp nơi truyền đạo, còn đáng thương hơn cả tên ăn mày! -Nhưng Thần miếu thực sự tồn tại. – Phạm Nhàn nhắc nhở lão. -Không sai! – Tiếu Ân nhắm chặt hai mắt – Lúc đó tiên đế băng hà, Hoàng đế trẻ tuổi đăng cơ. Vị hoàng đế này tuy đối với những thần tử chúng ta coi như không sai, nhưng không hiểu sao lại sợ chết dị thường, suốt ngày chỉ nghĩ đến luyện cái gì mà thuật trường sinh bất lão. -Lúc đó Bắc Ngụy độc đại, hắn thân là Hoàng đế không có việc gì để làm, tất nhiên sẽ nghĩ đến chuyện này. Tiếu Ân nói tiếp: -Cho nên đó là cơ hội cho Khổ Hà vào cung, khuyên bảo Bệ hạ phái sử đoàn rời bến tìm tung tích Thần miếu. Nói nếu tiên nhân Thần miếu truyền thụ tiên pháp cho bệ hạ, tất nhiên sẽ được trường sinh bất lão. Bệ hạ vừa nghe lời ấy, đồng ý ngay lập tức không cần suy nghĩ. – Lão cười khổ - Ta thân là tâm phúc thủ lĩnh đề kỵ, chuyện này đương nhiên là rơi xuống đầu ta. -Khổ Hà là người đưa ra đề nghị, hắn say mê Thần miếu, tất nhiên không đếm xỉa gì tới. – Tiếu Ân nhàn nhạt nói tiếp – Đại Ngụy dụng hết quốc lực, không biết tìm kiếm bao lâu, cuối cùng cũng tìm ra một tia đầu mối, nên ta và Khổ Hà dẫn theo một ngàn người đi về phương bắc. Tuy lão nhân sắp chết nói rất dửng dưng, nhưng Phạm Nhàn rõ ràng, quá trình đó nhất định rất phức tạp. Thần miếu, tuy thế nhân đều cúng bái, nhưng lại hư vô mờ mịt, không tung tích, có thể tìm được đầu mối chính xác, là một chuyện rất kinh người rồi. Tiếng nói già nua trong sơn động không ngừng vang lại, sắc trời bên ngoài càng lúc càng ảm đạm, Phạm Nhàn lặng lẽ nghe, chọn lúc hỏi, đại não cấp tốc hoạt động, đi qua hồi ức của Tiếu Ân, đi trên con đường năm đó đội ngũ tới Thần miếu, trong đầu thầm phác thảo nên một địa đồ đại khái... Thời gian phảng phất quay lại hơn ba mươi năm trước, Hoàng Sơn đạm nhạt ngoài động cũng chìm trong phong tuyết suốt mấy ngày liên. Trong hồi ức của lão nhân, Phạm Nhàn dường như thấy một đội ngũ hơn một nghìn người giữa bầu trời phong tuyết, giữa phương bắc hoang dã vô cùng bước từng bước. Những người đó mặc áo da giày, khắp người bọc đất, chỉ chừa con mắt, nhưng vẫn không thể chống lạ được hàn băng thấu xương trong gió lùa vào thân thể. Đi đầu đội ngũ là hai người, lúc đó Tiếu Ân còn là thanh niên tráng kiện, còn người trẻ tuổi kia, là khổ tu sĩ Khổ Hà vóc dáng tiều tụy. Đội ngũ càng đi về phía bắc, càng đi càng gian khổ, càng đi càng khó khăn, càng đi càng ít người hơn, có người chết rét, có người bị thất tung trong băng cốc, có người bị ác điểu trảo giữa trời bổ trúng thiên linh cái đã chết. Nói chung, theo con đường thám hiểm, đội ngũ càng lúc càng ngắn, không khí cũng càng lúc càng quái dị. Đất trời một màu trắng xóa, giữa hoàn cảnh khô khốc lạnh băng thật lâu, dần dần đội ngũ cũng có người bị mù, bị Tiếu Ân vô tình vứt bỏ giữa cánh đồng tuyết hoang vu, xa xa có sói tuyết đói đang chờ hắn chết. Tất cả đều lẳng lặng mà phát sinh, cho dù là cái chết cũng lặng lẽ mà đến. Đội ngũ đi thật lâu, cuối cùng cũng đến một núi lớn ở cực bắc, trong núi chỉ có một đường nhỏ hẹp đi vào, mà tuyết lại thật dày, từ lâu đã bao phủ khắp mặt núi, nhìn qua chỉ là một tảng băng mãi không hết. Đội ngũ chỉ còn một trăm người đi vào trong núi lớn, mới phát hiện giữa đại tuyết sơn vẫn che giấ một mảnh đất trời, thậm chí động vật cũng rất nhỏ. Đội ngũ vẫn cực kỳ ngoan cường lập trú doanh, muốn từ đây mà tìm ra tung tích thần miếu. Nhưng rất nhiều ngày qua đi, cũng không có bất kỳ phát hiện nào. Đầu đông, tuyết lớn, gió núi, mặt trời không có, đồ ăn đã hết. Người mạnh nhất sống sót sau cùng, giữa đêm dài đen tối dài đến không bến bờ, Tiếu Ân và Khổ Hà ngồi quay lưng vào nhau, xung quanh là một lũy thành được xây từ thi thể, mồi lửa chưa từng tắt, lều vài và quần áo người chết đem lại cho hại vị cường giả này một chút ấm áp, một tia hy vọng cuối cùng. - -Đó là thiên nộ! Trong sơn động, Tiếu Ân hơi khó khăn mở mắt ra, sắc đỏ trong mắt càng đậm, nhưng trong con ngươi lại có sự sợ hãi vô tận: -Thần miếu biết con người đang nỗ lực tìm họ, nên trời cao phẫn nộ, phủ xuống màn đêm đen vô tận. Phạm Nhàn liếc nhìn vị lão nhân này, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng: -Đó gọi là cực dạ. Trong lòng hắn một lần nữa xác định được địa điểm của Thần miếu. Tiếu Ân tất nhiên không hiểu cực dạ là thứ gì, chỉ là đoạn ký ức này đã khắc rất sâu trong đầu lão, khuôn mặt lão lại ngơ ngẩn: -Khổ Hà lúc đó ăn thịt người vừa rất ngon lành vừa tiết kiệm, vừa cực kỳ thành kính cầu xin ông trời, lòng ta không khỏi khinh thường hắn. Không ngờ... có lẽ là cuối cùng hắn cũng cảm động được tiên nhân trong Thần miếu, trời bỗng nhiên sáng lên. Phạm Nhàn nhịn không được nhìn Tiếu Ân, trong lòng nghĩ năm đó hai người họ làm thế nào có thể sinh tồn trong bóng tối dài đến mấy tháng? Cho dù là ăn thịt người, có vải trướng để đốt lên, nhưng chỉ có hai người giãy giụa giữa không gian cô độc như thế, sợ rằng sẽ phát điên mất. Tiếu Ân bỗng nở nụ cười: -Trời sáng hơn một chút, khi đó ta và Khổ Hà cũng đã tới tận cùng của sinh mệnh. Nhưng đột nhiên lại có hy vọng, một sức mạnh không biết từ đâu đã giúp chúng ta tiếp tục chống đỡ. -Sau đó các ngươi tìm được Thần miếu. – Phạm Nhàn nhặt lên thanh chủy thủ, phóng tới bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi – Thần miếu nhìn như thế nào?... Rất nhiều năm trước, ngoài đại tuyết sơn, hai người gầy đến mức chỉ còn lại xương, rất khó khăn đi ra khỏi trướng bồng, con mắt họ sâu và sắc mặt vàng vọt, hơi thở có cả mùi thối rữa. Tất cả đều nói lên một điều, hai người họ sắp chết. Ánh sáng ban ngày không phải chỉ keo kiệt tới một chút xíu, một vài động vật lại lần nữa rời hang sâu tỉnh lại. Hai vị cường giả mặc dù như nỏ mạnh hết đà, nhưng còn mạnh mẽ hơn cả mãnh thú, sau khi bổ sung thêm rất nhiều, họ một lần nữa đứng thẳng lên. Ngày nào đó, bọn họ híp hai mắt, đờ đẫn nhìn đại tuyết sơn trước mặt, nhưng căn bản là không thể biết thần miếu mình đang đau khổ tìm kiếm đến tột cùng là đang ở đâu. Nơi này, có chăng, chỉ là trắng xóa một màu mênh mông. Bỗng nhiên một tia sáng xanh lam từ trên trời chiếu xuống, trên đại tuyết sơn có một thay đổi rất cổ quái, rất đột ngột. Một tòa miễu thờ mỹ lệ không biết từ đâu ra xuất hiện trong núi. Miếu thờ to lớn dựa vào ngọn núi mà dựng nên, tường đá đen cùng mái nhà dài phủ một lớp bụi mỏng, trang nghiêm không thấu. Khổ Hà ngây ngốc nhìn cảnh trong núi, bỗng nhiên kích động ngã quỵ xuống đất, nhìn về phía miếu thờ xuất hiện mà khóc lớn, thống khổ không gì sánh được. Tiếu Ân ngây ngốc một chỗ, một lát sau mới tỉnh lại, đặt mông ngồi bịch xuống mặt tuyết nửa ngày cũng không có sức đứng dậy. Đây là Thần miếu!