Một bà lão bên cạnh cười rất đỗi hiền lành, thế nhưng sách ôn tập trong tay bà lại chẳng kém cạnh gì ông lão giọng oang oang.
Ngoài ra còn có giáo viên toán và giáo viên sinh bên cạnh. Tuy không nói năng gì nhưng động tác của họ lại cực kỳ đồng bộ, dứt khoát thu dọn đồ đạc trên bàn, nhường ra vị trí học tập.
Được thôi! Ai bảo cô vẫn còn là một học sinh cấp ba khổ như chó chứ!
Lý Lạc Phàm đi tới, vừa ngồi xuống thì một quyển sách bỗng rơi ra. Cô nhặt lên, mắt lập tức sáng rực.
"Các thầy cô hãy chờ em chút!"
Nửa tiếng sau, Lý Lạc Phàm nằm trên giường đã ngủ. Một bóng dáng trong mờ bay ra khỏi thân xác, cam chịu số phận ngồi trước bàn học, múa bút thành văn làm đề.
Bốn con quỷ không bay thì ngồi bên cạnh, còn có một con ngồi xổm trên bàn học của Lý Lạc Phàm. Tất cả đều nhìn cô với ánh mắt rất đỗi hiền từ.
Đúng là một đứa bé yêu học tập!
Từ hừng đông đến tối khuya rồi lại sang hừng đông. Thân xác của Lý Lạc Phàm ngủ khoảng hai mươi tư tiếng, hồn phách thì chiến đấu hăng hái trước bàn học một ngày một đêm, hoàn thành toàn bộ bài tập mà bốn thầy cô đã giao.
Thấy sắp tới thời gian đến trường, Lý Lạc Phàm vươn vai về lại thân xác. Khi cô thức giấc, ba thầy cô đã rời khỏi, chỉ có cô Vương dạy Toán ngập ngừng đứng cạnh giường.
"Có chuyện gì sao cô Vương?" Lý Lạc Phàm vừa soạn sách bỏ cặp vừa hỏi.
"Cháu gái cô chính là cô Lý dạy Toán của em. Hình như Lý Hiểu Tĩnh gặp phải quỷ." Cô Vương thở dài hơi lo lắng: "Tối hôm trước cô không kìm lòng được, bay tới cửa sổ xem tình hình con bé thì phát hiện rất nhiều luồng khí đen đang quấn quanh người con bé. Cô muốn nhờ em xem giúp. Nếu con bé gặp phải thứ gì thật thì xin em hãy nể mặt cô, giúp con bé chút."
Lý Lạc Phàm khẽ gật đầu: "Cô Vương hãy yên tâm ạ. Nếu có lệ quỷ hại người thật thì em chắc chắn sẽ không bàng quan đứng nhìn."
Có lời bảo đảm này của Lý Lạc Phàm, cô Vương yên tâm hơn hẳn. Nhớ năm ấy sau khi chết, bà không nỡ xa người thân, không muốn tới đăng ký tại địa phủ, làm hồn phách lang thang đầu đường, suýt nữa bị lệ quỷ nuốt chửng. Lý Lạc Phàm đã ra tay truy bắt lệ quỷ, cứu bà một mạng.
Cô Vương biết năng lực của Lý Lạc Phàm. Có cô bé, cháu gái bà chắc chắn sẽ không sao.
*
Đừng thấy trường học của Lý Lạc Phàm ở huyện thành mà xem nhẹ, thực tế đây chính là trường cấp ba trọng điểm của thành phố, rất nghiêm khắc với việc học của học sinh. Dĩ nhiên trong trường cũng sẽ có những sự tồn tại với tác phong hành vi khác người, đó chính là Lý Lạc Phàm.
Bạn nói cô bé là học sinh ngoan, giỏi, cô bé lại thường xuyên trốn học, còn ngủ trên lớp, thậm chí chưa từng làm bài tập lần nào. Bạn nói cô bé là học sinh hư, dốt, thành tích học tập của cô bé lại không tệ, luôn nằm ổn định trong top 3 của lớp, hơn nữa chưa bao giờ gây rắc rối trong trường. Ban đầu các thầy cô còn khuyên bảo đủ kiểu nhưng Lý Lạc Phàm nghe tai phải ra tai trái, trường hợp lại chẳng thể liên lạc được với phụ huynh của cô. Dần dà, các thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở, tóm lại chỉ cần thành tích học tập của cô không tuột dốc là được.
Lý Lạc Phàm không đi học đã nửa tháng. Vừa vào lớp, cô lập tức thấy được cô Lý Hiểu Tĩnh dạy Toán trên bục giảng. Gần nửa tháng không gặp, đúng như lời cô Vương, người cô ấy đã bị thêm kha khá sương đen quấn lấy.
Lý Lạc Phàm nhìn thoáng qua đồng hồ, còn một phút nữa là đến tiết tự học. Cô chào hỏi Lý Hiểu Tĩnh: "Cô ơi, em chờ cô ở hành lang nhé."