Đi tới một ngã tư, Trương Hiên Minh đột nhiên dừng lại, anh ta nhìn đồng hồ rồi xoay đầu nói với Lý Lạc Phàm: "Gần đây tôi thường ở bên đây đón xe khách, một người hai tệ là có thể đến được cổng tiểu khu, tôi đã đi được năm sáu ngày rồi, cực kỳ tiện lợi."
Lý Lạc Phàm nhìn xung quanh, đèn đường tối mịt mờ ảo, bị tàng cây rậm rạp ở hai bên che đi nên căn bản cũng chẳng có bao nhiêu ánh sáng. Thị trấn nhỏ nhỏ và buổi tối không có cuộc sống về đêm, người tăng ca đến muộn thế này dường như không có, trên đường chỉ có vài học sinh tự học vào buổi tối vội vàng lướt qua.
Xe khách vào thời gian này ở địa điểm này, ha ha, cũng không biết thằng nhóc này ngốc hay là thông minh.
Hai người ở bên đường đợi không lâu, một chiếc xe địa hình cũ kỹ dừng trước mặt hai người, tài xế ló đầu nhìn Trương Hiên Minh rồi bỗng mỉm cười: "Hôm nay các cậu may mắn đấy, xe chúng tôi vừa đúng còn hai chỗ trống."
"Thật tốt quá." Trương Hiên Minh lấy bốn tệ từ trong túi ra đưa cho tài xế, quay đầu nhìn Lý Lạc Phàm nhỏ giọng nói: "Bình thường xe này đều rất đông, tôi còn sợ hai chúng ta đi không nổi."
Cửa xe mở rộng, Trương Hiên Minh và Lý Lạc Phàm lên xe, hai chiếc ghế đơn độc ở giữa còn trống, vị trí phía sau đã ngồi ba người. Trong xe không mở đèn, hơn nữa bọn họ đều cúi thấp mặt, nhìn không thấy mặt mũi đâu. Tài xế quay đầu nhìn hai người lộ ra bộ răng có chút vàng: "Các cậu chợp mắt một lát, đợi đến nhà tôi sẽ gọi các cậu."
Cũng không biết là do câu nói của tài xế có ma lực hay đã quá buồn ngủ, Trương Hiên Minh ngáp một cái, rất nhanh đã ngủ. Lý Lạc Phàm không lên tiếng, cũng nhắm mắt lại.
Chiếc xe nhanh chóng đã rời khỏi lộ trình, càng đi càng xa, cuối cùng dừng ở dưới chân một ngọn núi. Tài xế mở cửa, từ trong cốp xe lấy ra một cái kiệu màu trắng, ba người ngồi phía sau cũng từ trên xe chui xuống, trước tiên bọn họ bế Lý Lạc Phàm đặt vào trong kiệu, lại túm Trương Hiên Minh kéo vào, bốn người loạng choạng nâng kiệu lên.
Lý Lạc Phàm ngáp một cái, giơ tay vỗ trán Trương Hiên Minh mấy cái. Trương Hiên Minh mơ màng mở mắt, nhìn thấy bây giờ xung quanh là một mảnh tối đen thì bị dọa cho giật mình, vừa định nói chuyện, thì cảm giác có một bàn tay che miệng anh ta lại, giọng nói của Lý Lạc Phàm vang bên tai anh ta: "Đừng nói chuyện."
Trương Hiên Minh căng thẳng nuốt nước miếng, cũng nuốt hết những nghi hoặc vào, không biết đã lắc lư bao lâu, kiệu cuối cùng đã dừng lại, cửa kiệu được vén lên, một gương mặt trắng bệch ló vào.
Trương Hiên Minh gào khóc nhảy dựng lên: "A! Quỷ!"
Con quỷ mặt trắng bị giọng nói của Trương Hiên Minh dọa sợ, tay đỡ kiệu không vững, lập tức làm cỗ kiệu lệch sang một bên. Hai người ngồi trên kiệu đột nhiên cảm thấy dưới mông trống rỗng, ngồi bệt xuống đất.
Trương Hiên Minh sững sờ mò xuống đất, nhặt một mảnh giấy vụn lên, nhận ra làm gì có cỗ kiệu nào, vừa rồi hai người bọn họ đang ngồi trên một đống giấy trắng.
Điều đáng sợ hơn nữa là xung quanh bọn họ ma quỷ đứng thành vòng, cả đám mặt xanh mặt trắng, không nhìn thấy tròng mắt đâu, tóc dài móng tay dài, cả người dính máu, trông còn đáng sợ hơn cả ma nữ trong lời nguyền. Điều đáng sợ nhất là anh ta phát hiện ra có một con quỷ rất quen thuộc, trông rất giống người tài xế đã chở anh ta mấy ngày hôm nay.
Nếu vậy thì mấy hôm nay anh ta đều ngồi xe ma sao?