Thấy vậy, bốn con quỷ đều lộ ra vẻ khó chịu, bọn chúng vất vả dụ Lý Hiểu Tĩnh vào bẫy của chúng, mục đích là để Lý Hiểu Tĩnh chủ động hy sinh linh hồn của mình, đợi đến khi nuốt chửng linh hồn, bọn chúng sẽ không bị nhân quả ảnh hưởng. Nhưng cho dù khế ước có bị phá vỡ, bốn con quỷ vẫn không đành để linh hồn đã tới tay bay đi mất, dù sao bọn chúng cung cấp lệ quỷ, cho nên cứ trực tiếp ăn họ là được!
Âm khí dâng trào, sương mù màu đen tràn ngập, không gian thang máy chật hẹp lập tức bị phá vỡ, tất cả thang máy và hành lang đều biến mất, chỉ còn lại một con đường tối tăm.
Lý Hiểu Tĩnh không biết đây là nơi thế nào, nhưng cô ấy biết lúc này cô ấy phải nắm chặt quần áo của Lý Lạc Phàm, nếu một mình ở nơi này, cô ấy thật sự không thể sống sót trở về.
Lý Lạc Phàm cầm quạt phẩy phẩy, hơi tò mò nhìn xung quanh. Trong ba năm qua, cô đã nhìn thấy hàng trăm lệ quỷ cường đại, nhưng thật sự hiếm khi thấy ảo ảnh chồng chất nhau như vậy, ảo ảnh còn rất lòe loẹt lộng lẫy.
Mặc dù cô biết đó chỉ là ảo ảnh, nhưng Ngũ Hành Bát quái của Lý Lạc Phàm vẫn chưa lấy được, cho nên cô thật sự không biết làm thế nào để phá vỡ thứ này.
Lý Lạc Phàm nhìn Đông nhìn Tây, Lý Hiểu Tĩnh sợ tới mức không chịu nổi nữa, bàn tay nắm lấy góc quần áo của Lý Lạc Phàm đang nhỏ đầy mồ hôi.
"Lạc Phàm, chúng ta đang ở đâu vậy?" Lý Hiểu Tĩnh vốn không cao lắm, cả người gần như dính lấy Lý Lạc Phàm: "Khi nào chúng ta có thể trở về."
"Còn phải xem khi nào bọn chúng ra ngoài." Lý Lạc Phàm nghe tiếng bước chân ở phía xa, khóe miệng hơi cong lên: "Đừng lo, bọn chúng không thể đợi quá lâu, đây là ảo ảnh chính, không phải là ngõ cụt, bọn chúng phải tự mình ra ngoài nếu muốn mạng của chúng ta."
Có lẽ là nghe thấy lời nói của Lý Lạc Phàm, mấy con quỷ không giữ được bình tĩnh, một cơn gió mạnh thổi tới, một con mãnh hổ sặc sỡ xuất hiện trong hẻm, xen lẫn âm phong vồ lấy hai người.
Lý Lạc Phàm chặn Lý Hiểu Tĩnh ở sau lưng, đẩy cây quạt vào trong ngực cô ấy, sau đó duỗi hai tay ra trực tiếp véo mặt hổ.
Nếu là hổ thật, Lý Lạc Phàm tự nhiên sẽ không thể ngăn cản, nhưng hổ mà con quỷ này dùng huyễn thuật triệu ra thực sự không chịu nổi trong tay Lý Lạc Phàm.
Lý Lạc Phàm véo má con hổ rồi nhìn trái nhìn phải, còn chưa kịp nhìn đủ con hổ này, nó đã không thể chịu nổi sự áp chế của sức mạnh Âm sai Địa Phủ thuộc về Lý Lạc Phàm, thân thể run rẩy, biến thành một tờ giấy được cắt thành hình hổ.
Lý Lạc Phàm kéo đứt sợi dây hồn tuyến trên thân hổ, thổi sạch âm khí trên đó, hài lòng bỏ tờ giấy này vào túi: "Tay nghề cắt giấy này mạnh hơn tôi rất nhiều."
Bốn con quỷ ẩn nấp trong bóng tối thấy mãnh hổ của mình đã trở thành vật trong tay người khác, chúng vừa tức giận và nâng cảnh giác, có lẽ cô gái này chính là người được mời đến để đối phó với chúng.
Bởi vì là đối thủ, cho nên bốn bóng quỷ không còn ẩn núp nữa, vẫy vẫy tay, một đội người giấy tản ra. Những người giấy bị âm phong thổi bay rơi xuống đất và biến thành những con quỷ gớm ghiếc, bốn con quỷ cũng trà trộn vào một trong số chúng sau đó giương nanh múa vuốt vồ lấy bọn họ.
Vẻ mặt Lý Lạc Phàm trở nên nghiêm túc, cô lấy sợi dây thừng từ trong ngực ra quất tới phía đó.