Trương Xuân Lan vừa nghe liền cười: "Ha, còn con gái nói cho ông, thế ông để nó nói ông nó đang ở đâu không phải được rồi sao."
Lý Lạc Phàm cầm lấy bùa hiện hồn ném lên không trung, sau khi lá bùa cháy rụi thì hồn phách Trương Nhã Lệ chầm chậm xuất hiện trước mặt mọi người. Trương Xuân Lan thấy cô con gái trong suốt bỗng hiện lên trong phòng, trong phút chốc cổ bà ta hệt như bị bóp chặt mà phát ra âm thanh ken két, bà ta bị dọa phải lùi lại mấy bước, thẳng cho đến khi chạm vào chiếc bàn mới dừng lại. Trương Nhã Lệ thấy thái độ vừa rồi của mẹ mình, trong lòng sớm đã chết tâm. Cô ấy không cảm xúc bay đến trước mặt Trương Xuân Lan, cố ý nói ra bằng âm thanh quái dị: "Mẹ, mẹ để con ở đâu rồi? Con sợ quá... Con không tìm được cơ thể của con... mẹ ơi..."
"Ở bệnh viện! Bệnh viện nhân dân số một!" Trương Xuân Lan liều mạng vỗ vào tay Trương Nhã Lệ, thét chói tai: "Khi tao nhận được tin tức thì mày đã ở trong phòng phẫu thuật, y tá đưa cho tao một tờ thông báo nguy kịch, còn kêu tao ký tên nộp tiền, tao bỏ đi, tao không biết mày còn sống hay chết, mày đừng đến tìm tao, là do mày tự nhảy lầu."
Lý Đại Hằng nghe thế thì tức giận đến run người: "Bà thật sự là mẹ ruột sao? Lúc trước bà luôn nói cha mẹ bà không yêu bà, nhưng tôi thấy bà còn không bằng bọn họ, ít nhất bọn họ còn chưa ép chết bà! Trương Xuân Lan, tôi xem như nhìn thấu bà rồi, cho dù là hôn nhân hay con cái, trong tim bà cũng chỉ là đối tượng để bà lợi dụng, bà ngoại trừ bản thân thì chẳng yêu nổi ai cả! Bây giờ, tôi chính thức thông báo với bà, sau này con gái tôi không có người mẹ như bà, bà cũng đừng đến tìm nó nữa."
Trương Xuân Lan nhìn hồn phách lơ lửng trước mặt, sợ đến hồn cũng cũng không còn, nói năng lộn xộn vung vẩy tay: "Đi nhanh, đi nhanh, ngàn vạn đừng đến tìm tôi nữa."
Trong những năm tháng trưởng thành của Lý Tử Nhiên vốn có các ảo tưởng tươi đẹp về mẹ mình, nhưng Trương Xuân Lan đã đánh vỡ nhận thức của cậu về từ mẹ. Thậm chí cậu không vì đó mà tức giận, bởi vì cậu cảm thấy Trương Xuân Lan không xứng.
Kéo lấy cánh tay Lý Đại Hằng, Lý Tử Nhiên lạnh lùng nói: "Không cần phí lời với bà ta, nhanh chóng đến bệnh viện."
Bùa hiện hồn của Trương Nhã Lệ cũng đã gần hết thời gian, cô ấy chui vào túi Lý Lạc Phàm, được ba người đưa đến bệnh viện.
Trương Nhã Lệ không cảm nhận được thân thể mình đang ở đâu, Lý Lạc Phàm dứt khoát lại đổi thêm một lá bùa dẫn đường, gấp lá bùa thành hình con hạc, một đường đi thẳng đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Đến đây, Trương Nhã Lệ cuối cùng cũng cảm ứng được lực hút của thân thể đối với hồn phách, cô ấy biết mình nên trở về thân thể rồi. Cô có chút bất an quay đầu nhìn về phía Lý Lạc Phàm: "Tôi tỉnh lại thì còn nhớ được cô chứ?" Lý Lạc Phàm gãi đầu: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với sinh hồn, không có kinh nghiệm ở phương diện này."
"Tôi không muốn quên đi cô, tôi còn chưa làm xong quần áo cho cô, tôi còn phải giúp cô dọn vệ sinh và sắp xếp tủ nữa." Trương Nhã Lệ mím môi nghẹn ngào: "Nếu không phải gặp được cha và em trai, tôi cảm thấy làm quỷ bên cạnh cô cũng rất tốt."