Mặc dù Lý Hiểu Tĩnh cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại mơ ác mộng như thế có chút khiến người ta sợ hãi trong lòng, nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều, cho rằng bản thân dạy học sinh lớp mười hai quá mệt mỏi, cho nên mới liên tục gặp ác mộng.
Nhưng hôm nay cô ấy lại mơ một giấc mơ giống y hệt, lần này cô ấy không chỉ nhìn rõ gương mặt của người đã chết, mà còn nghe thấy lời anh ta nói.
Anh ra nói mình là người thứ ba, còn nói với cô ấy rất rõ ràng, cô ấy là người thứ năm.
Lý Hiểu Tĩnh quấn chăn ngồi ở trên giường không dám động đậy chút nào, đồng hồ trên tủ đầu giường tích tắc tích tắc di chuyển, mỗi một tiếng đều giống như đã gõ vào tinh thần yếu đuối mỏng manh của cô ấy, khiến trái tim cô ấy run rẩy.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Hiểu Tĩnh chậm rãi lấy hạt ngọc nắm chặt trong tay ra ngoài, hạt châu vẫn phát ra ánh sáng như cũ.
Đúng vào lúc này đèn bàn vụt tắt, hạt ngọc này cũng trở thành ánh sáng duy nhất trong căn phòng. Lý Hiểu Tĩnh ôm chặt lấy mình, cho dù là điện thoại ở một vị trí cách đó không xa thì cô ấy cũng không dám đi lấy, cô ấy lo lắng chỉ cần cô ấy thò tay ra, trong bóng tối sẽ có thứ đồ gì đó nắm lấy tay của cô ấy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lý Hiểu Tĩnh cũng không biết mình ngồi bao lâu, cuối cùng cô ấy cũng đợi được đến lúc sắc trời bên ngoài cửa sổ dần trở nên sáng hơn, hành lang ngoài cửa cũng truyền tới tiếng của bác gái hàng xóm dậy sớm đi dạo, đèn bàn cũng đã sáng trở lại, điều quan trọng nhất là, hạt ngọc trong tay cô ấy cuối cùng cũng không còn sáng nữa.
Lý Hiểu Tĩnh tê liệt ngã lên giường, ôm chăn gào khóc.
Hình như cô ấy thật sự đã gặp quỷ rồi.
Nhớ lại những lời mà sáng hôm qua Lý Lạc Phàm nói, Lý Hiểu Tĩnh vội vàng bò dậy cầm điện thoại vào trong tay, run rẩy bấm gọi điện thoại cho Lý Lạc Phàm.
"Lạc Phàm, em nói cho cô biết, em thật sự biết đuổi quỷ sao?"
Lý Lạc Phàm khoác cặp sách trên vai, cầm bánh bao nhét vào trong miệng: "Biết chứ, nếu như cô cần thì em tới nhà xem xem."
"Được!" Lý Hiểu Tĩnh lập tức nói: "Nhà cô ở tiểu khu Tư Hà Uyển, cô tới cổng tiểu khu đợi em."
Cúp điện thoại, Lý Hiểu Tĩnh mặc quần áo xong thì đi ra khỏi nhà, bởi vì cảnh tượng trong giấc mơ đều có liên quan đến thang máy, cô ấy cũng không dám đi thang máy nữa, trực tiếp chạy theo thang bộ xuống, đợi tới lúc đến cổng tiểu khi Lý Lạc Phàm đã tới rồi.
Nhìn thấy Lý Hiểu Tĩnh đầu tóc rối bù, gương mặt tái nhợt cùng với hai quầng thâm to đùng dưới mắt, Lý Lạc Phàm chấn kinh nói: "Mới một buổi tối, cô làm thế nào mà giày vò mình thành như thế này?"
Nhìn hàng xóm xung quanh đi tới đi lui, Lý Hiểu Tĩnh ra hiệu với Lý Lạc Phàm: "Chúng ta lên nhà rồi lại nói."
Phòng của Lý Hiểu Tĩnh ở góc tây bắc của tiểu khu, lúc này đúng vào mùa hè, cây cối xanh tốt, trông vô cùng mát mẻ.
Hai người một trước một sau đi vào trong tòa nhà, Lý Lạc Phàm tiến lên ấn thang máy, Lý Hiểu Tĩnh nhìn cô muốn nói lại thôi, trông vô cùng bất an.
Lý Lạc Phàm hiểu ra nhìn cô ấy, an ủi nói: "Đừng lo lắng, âm khí trong thang máy đã tản đi gần hết rồi, bọn họ đã không còn ở chỗ này nữa rồi."
"Không còn ở chỗ này nữa?" Lý Hiểu Tĩnh nghe thấy liền run rẩy: "Vậy không phải là ở trong nhà cô đấy chứ?"