Thấy bọn họ đều vì chuyện thi đại học của mình mà nhượng bộ, Lý Lạc Phàm cảm thấy bản thân cũng nên giống một học sinh cấp ba, theo từng bước mà thật sự ngây ngốc ở trường học một tháng, chạy nước rút cho kỳ thi đại học cuối cùng.
Đối với việc Lý Lạc Phàm đến trường, các bạn học cũng không quan tâm quá nhiều, cho rằng cô đến một ngày rồi lại không đến nữa. Không ngờ thế mà cô lại đến liên tiếp một tuần, không chỉ bạn học cảm thấy kỳ lạ, đến cả giáo viên cũng có chút nghi ngờ.
Học sinh này đổi tính rồi?
Hôm nay lại là một buổi tối tự học lố giờ, giáo viên giảng xong thì đã là mười giờ rưỡi. Hầu hết những học sinh cuối cấp vì tiết kiệm thời gian mà đều ở ký túc xá, cũng có những học sinh sống ở cách trường không xa lắm thì lựa chọn về nhà, ăn ở cũng thoải mái hơn một chút.
Lý Lạc Phàm mang cặp sách ra khỏi cổng trường, lác đác có vài phụ huynh đến đón con ở cổng, phần lớn là tự mình chạy xe đạp hoặc đi bộ về nhà. Lý Lạc Phàm đã quen với việc đi bộ, chầm chậm đi bộ trong màn đêm có thể thả lỏng tâm tình, nếu may mắn đụng phải các loại ác quỷ lệ quỷ, còn có thể thuận tay tóm chúng lấy được chút điểm.
Vừa ra khỏi trường không lâu, có một bàn tay vỗ vai cô, Lý Lạc Phàm quay đầu, liền nhìn thấy một nam sinh ấn đường đã biến thành màu đen. Lý Lạc Phàm xoa xoa cằm, không biết là do trình độ xem tướng của mình tiến bộ rồi hay là nam sinh này thật sự quá đen đủi, gương mặt thằng nhỏ này vừa nhìn đã biết gặp quỷ.
Thấy Lý Lạc Phàm nhìn mình chằm chằm, nam sinh có chút ngượng ngùng, gương mặt có chút đỏ hồng: "Tôi ở lớp hai sát vách cô, tôi tên Trương Hiên Minh, trước kia chúng ta đi thi vẫn luôn chung phòng, cô là năm ba, tôi là năm tư."
Lý Lạc Phàm khó hiểu nhìn anh ta: "Có chuyện gì sao?"
"Không có không có." Trương Hiên Minh nuốt nước miếng, có chút căng thẳng nói: "Tôi chỉ muốn hỏi cô ở đâu, bây giờ đã muộn rồi, nếu như thuận đường chúng ta có thể cùng nhau đi."
"Ồ." Lý Lạc Phàm đút hai tay vào túi quần, hỏi ngược lại: "Anh ở đâu?" Trương Hiên Minh khẩn trương lau mồ hôi trên tay vào quần: "Ở... ở Cảnh Lệ Lan Uyển."
Cảnh Lệ Lan Uyển là một tiểu khu khá tốt ở Nam Thành, nằm ở một nơi khá sầm uất, hoàn toàn ngược hướng với nhà Lý Lạc Phàm.
"Đi thôi." Lý Lạc Phàm đi đến bên cạnh anh ta: "Tôi và anh thuận đường."
"Thật sao!" Trương Hiên Minh ngỡ như là niềm vui từ thiên đường, không ngờ lần đầu tiên gom hết dũng khí bắt chuyện cùng Lý Lạc Phàm thế nhưng lại có hồi đáp, hôm nay nhất định là một ngày may mắn.
Trương Hiên Minh nghiêng đầu nhìn sườn mặt Lý Lạc Phàm, lại có chút khẩn trương mà quay đầu trở lại, cầm lấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi cố gắng tìm chủ đề nói chuyện: "Tôi rất ít khi thấy cô ở trường học, bình thường cô tan học về khá sớm à?"
Lý Lạc Phàm ném một miếng kẹo cao su vào miệng, thờ ơ đáp: "Không phải, tôi ít khi đến trường học."
"Không đến trường học?" Trương Hiên Minh có chút kinh ngạc nhìn cô: "Vì sao thế?"
Lý Lạc Phàm không để tâm ứng phó một câu: "Sức khỏe tôi không tốt, thường xuyên xin nghỉ bệnh."
Trương Hiên Minh nghe thế thì vô cùng kính phục: "Cô không thường đến trường mà vẫn có thể thi tốt như thế, xem ra cô thật sự là thiên tài trong học tập."