Người thứ ba là một cô gái khoảng hai mươi tuổi tên là Trương Nhã Lệ, chết cách đây không lâu, vẫn còn một chút sinh khí.
Lý Lạc Phàm nhìn ba loại người khác nhau, có chút sững sờ: "Các người có thể hợp tác với tôi bao lâu?"
Trần Bằng Cương nói rất thành thật: "Chỉ cần cô giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, tôi làm cho cô mấy chục năm đều được."
Lý Lạc Phàm: Ha, người này ngược lại khá thành thật.
Nhìn biểu cảm một lời khó nói hết của Lý Lạc Phàm, Trần Bằng Cương giơ tay lên vỗ vào ngực mình bình bịch tỏa ra âm khí: "Khi còn sống tôi là đầu bếp cấp một của quốc gia, thứ am hiểu nhất chính là món ăn Sơn Đông, món ăn Tứ Xuyên, Hoài Dương, Quảng Đông cũng đã xem qua, chỉ xem cô thích ăn hương vị gì mà thôi."
Nhìn biểu cảm lộ ra vẻ hài lòng trên gương mặt của Lý Lạc Phàm, Trần Bằng Cương thở phào một hơi, vội vàng hỏi một câu: "Khẩu vị của cô bình thường là loại ẩm thực nào?"
Lý Lạc Phàm nhớ lại những món ăn mà mình đã ăn trong mười tám năm qua, yếu ớt thở dài một hơi: "Chủ yếu là kiểu đồ ăn của nhà ăn và đồ ăn kiểu mỳ sợi, có lúc còn kết hợp cháo trắng với dưa muối."
Trần Bằng Cương trầm tư đỡ cằm: "Chỉ thích ăn những thứ này? Những món này cũng không thể hiện được tay nghề của tôi!"
"Không, tôi không thích những ăn những món này chút nào." Lý Lạc Phàm nói như đinh đóng cột: "Mời các người tới là để tôi có thể ăn ngon một chút, anh cứ thể hiện tay nghề của anh là được."
Trần Bằng Cương nghe vậy thì thở phào một hơi, xoa xoa tay lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.
Sau khi tìm hiểu rõ tình hình của Trần Bằng Cương xong, Lý Lạc Phàm lại nhìn hai con quỷ còn lại.
Quỷ đẹp trai mỉm cười gật đầu lên tiếng chào hỏi: "Tôi tên là Vương Mạt, lúc còn sống đã từng làm phụ bếp cho một khách sạn Michelin ba sao khi đang học ở nước ngoài, cũng học được một chút kỹ thuật của món ăn phương Tây, nếu như cô muốn thay đổi khẩu vị thì có thể giữ tôi lại."
Dường như cảm thấy tay nghề của mình kém xa Trần Bằng Cương, Vương Mạt cố gắng khai thác những ưu thế khác của mình ngay trước mặt: "Ngoài ra tôi học cũng không tệ, bất kể là đại học ở trong nước hay là theo học tiến sĩ đều là hạng nhất của trường, nếu như cô cần thì tôi có thể giúp cô học thêm."
Hai mắt của Lý Lạc Phàm lập tức trợn tròn, đúng vào lúc Vương Mạt cảm thấy chiêu này của mình có tác dụng thì lại nghe thấy giọng nói tức giận của Lý lạc Phàm: "Trông tôi có vẻ giống như là học tập không tốt như vậy sao?"
Vương Mạt nhìn ba vị giáo viên già đang ngồi hít hương khói nói chuyện trong phòng thì mới phản ứng lại, phương diện này của mình đúng là không thể nổi tiếng như những giáo viên đặc biệt khi còn sống này, có điều anh ta còn có ưu thế khác.
Vương Mạt lộ ra nụ cười đã hiểu ý, đè thấp giọng nói tiếp: "Nếu như có cần tôi có thể giúp cô làm xong bài tập, chắt lọc phân tích trọng điểm trong bài thi, thời còn sống tôi rất biết mô phỏng nét chữ của người khác."
Lý Lạc Phàm nhớ tới bài thi trong căn phòng kia của mình, giả bộ như không để ý ho khan một tiếng, nhưng mặt mũi đã hơi vểnh lên rồi.
"Tôi cảm thấy tên nhóc như anh cũng không tệ." Lý Lạc Phàm nghiêm túc đánh giá: "Tôi cũng chưa từng ăn đồ ăn phương Tây cho nên rất tò mò. Hơn nữa trông anh cũng không tồi, nhìn cũng có thể ăn được cơm."