Nhìn quanh bốn phía, Lý Lạc Phàm rẽ vào toilet, từ trong túi lấy ra một bức ảnh đã được cắt sẵn thành hình người.
Trương Nhã Lệ vẫn luôn nấp trong túi Lý Lạc Phàm bay ra, nhào về phía bức ảnh, chỉ mấy giây sau, một cô gái mảnh khảnh yêu kiều từ không trung bỗng xuất hiện trong toilet.
Lý Lạc Phàm giúp cô ấy chỉnh sửa lại tóc, đưa cho cô ấy một chiếc ô đen: "Đi thôi, hôm nay đi chơi cho thật vui vẻ nhé."
Hai cô gái lần lượt đi ra khỏi toilet, hai cha con Lý Đại Hằng dường như cảm nhận được gì đó mà nhìn sang bên này, đợi sau khi càng ngày càng gần, cha con hai người đều đồng loạt đứng lên.
"Nhã Lệ!" Lý Đại Hằng hưng phấn đến không biết phải làm thế nào, muốn duỗi tay ôm lấy cô ấy nhưng lại sợ quá lỗ mãng, chỉ có thể điên cuồng vỗ con trai mình: "Tử Nhiên, mau gọi chị."
Lý Tử Nhiên cẩn thận quan sát người con gái trước mặt, từ đường nét trên khuôn mặt, cô gái này quả thật có những thứ giống với mình, đặc biệt là đôi mắt, hai người tưởng chừng như từ một khuôn đúc ra. Chỉ là không biết vì sao, chị gái lại trông vô cùng yếu ớt, gương mặt trắng bệch không còn chút sắc máu. Lý Tử Nhiên vốn có chút hoài nghi đối với việc bất thình lình tìm người thân này, sợ rằng người chị gái không biết thật giả này là tên lừa đảo. Nhưng sau khi gặp mặt rồi thì loại nghi ngờ này lại vô cớ biến mất không chút tăm tích, ngược lại Lý Tử Nhiên còn có chút lo lắng cho sức khỏe của người chị gái này, có cảm giác tình trạng của cô ấy không tốt cho lắm.
"Chị!" Sau khi Lý Tử Nhiên nắm lấy tay Trương Nhã Lệ, lo lắng trên mặt lại càng rõ ràng: "Tay của chị sao lại lạnh như thế?"
"Có thể là do điều hòa trên tàu cao tốc quá thấp." Trương Nhã Lệ nhìn hai người mỉm cười ngọt ngào: "Ba, em, xin lỗi mọi người, tìm mọi người quá muộn rồi."
"Đến được là tốt rồi!" Lý Đại Hằng vẫn không kiềm được mà vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy con gái, ôm lấy bả vai con gái mà nước mắt lưng tròng: "Không ngờ cách xa nhiều năm con đã lớn như này rồi, chỉ là quá ốm rồi. Một lát ba sẽ dẫn con đi ăn đồ ngon, con phải ăn nhiều một chút."
"Con đã ăn rồi." Trương Nhã Lệ kiễng gót chân xoa đầu cậu em trai: "Nghe nói chúng ta là thai long phượng, em là em trai, thế nhưng bây giờ đã cao hơn chị nhiều thế này rồi."
"Dù cao thế nào thì chị vẫn là chị của em." Lý Tử Nhiên không còn chút dè chừng nói với giọng điệu vô cùng quen thuộc: "Chị, năm nay chị cũng tốt nghiệp đúng không? Học chuyên ngành gì, có muốn thi lên nghiên cứu sinh không?"
Trương Nhã Lệ cười: "Đã tốt nghiệp rồi, chị học ngành thiết kế thời trang, không định thi nghiên cứu sinh."
"Học thiết kế thời trang à." Lý Đại Hằng nghe thế lập tức lo lắng nói: "Con học ngành này mẹ con bằng lòng không? Bà ta không làm khó con chứ?" Nhắc đến mẹ mình, nụ cười trên mặt Trương Nhã Lệ bất giác biến mất, cô ấy mím môi nhìn về phía công viên giải trí cách đó không xa: "Có lẽ đến lúc nên đi vào rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt con gái, trên mặt Lý Đại Hằng tràn ngập đau lòng: "Chuyện ba hối hận nhất trong những năm ấy chính là không thắng vụ kiện đó, để bà ta đưa con đi, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với con. Bây giờ tìm được ba rồi, sau này dù có chuyện gì cũng có ba chống lưng cho con. Ngành thiết kế thời trang cũng rất tốt, con thích thì cứ việc kiên trì, ba có tiền tiết kiệm, có thể đỡ đần cho con."