Mặc dù hắn có khá nhiều đồ cổ được chôn, vàng bạc châu báu cùng những món hàng quý giá nhưng lại không dám đưa chúng cho cô. Những món đồ không rõ xuất xứ này chỉ sợ sẽ rước phiền cho cô.
Lý Lạc Phàm cũng không trông mong địa phủ sẽ giải quyết vấn đề tài chính cho mình, nhún vai nói: "Không sao, đủ mười tám tuổi là tôi đi làm được rồi, tôi cũng có thể nuôi sống được bản thân. Sau này cố gắng giao cho tôi mấy nhiệm vụ kiếm được nhiều điểm tích lũy, đỡ phải lãng phí thời gian."
Người đàn ông đồ đen nghe vậy thì sực nhớ gì đó: "Thực ra cô cũng có thể sử dụng năng lực cô học được từ địa phủ để kiếm tiền."
Lý Lạc Phàm thình lình ngẩng đầu, ánh mắt nhìn người đàn ông đồ đen sáng lấp lánh.
"Làm công kiếm được ít tiền hơn bắt quỷ nhỉ? Cô có thể bắt quỷ thay người ta ở dương gian, bắt được đưa về địa phủ còn kiếm được điểm tích lũy, chẳng phải một công đôi việc hay sao?" Khóe môi người đàn ông đồ đen hơi nhếch lên. Hắn ngẩng đầu chạm vào màn hình: "Những môn học trên đây đều là kỹ năng kiếm tiền. Cô học được càng nhiều thì sẽ càng tăng cơ hội kiếm tiền. Đến khi học hết toàn bộ nội dung giảng dạy địa phủ sắp xếp cho, cô sẽ trở thành thiên sư số một trên đời. Lúc đó cô còn thiếu tiền nữa sao?"
"Sếp ơi, ngài sáng suốt quá!" Ánh mắt dán chặt vào màn hình của Lý Lạc Phàm tỏa sáng: "Tôi muốn học mấy môn cùng lúc, sau này tôi sẽ sống trong phủ."
Tay người đàn ông đồ đen lật một cái, một quyển sách mỏng xuất hiện tại bàn tay. Hắn ném quyển sách ấy vào lòng Lý Lạc Phàm, nói với giọng hơi chê bai: "Học phép Ly Hồn cho tử tế, sau này chỉ cần hồn phách tới địa phủ học thôi. Đỡ cho thân xác cô mệt mỏi cả đêm lẫn ngày, mệt chết rồi thì ta còn phải nghĩ cách để cô sống lại."
Lý Lạc Phàm lật sách đọc lướt qua nội dung bên trong. Phép Ly Hồn không tính là khó với thiên sư đã tới bắt quỷ cho địa phủ ba năm như cô. Cô cất sách đi, chắp tay với người đàn ông đồ đen: "Cảm ơn sếp, ngài quả là một quỷ tốt ngoài lạnh trong nóng."
Người đàn ông đồ đen nhếch môi: "Khỏi cần, ta chỉ nể mặt công đức kim quang của sư phụ cô."
Nụ cười trên mặt Lý Lạc Phàm biến mất: "Sư phụ tôi có khỏe không?"
"Khá khỏe." Người đàn ông nhìn vẻ mặt của Lý Lạc Phàm, bất ngờ an ủi cô một câu: "Giao dịch của ta với ông ấy chưa kết thúc, ta sẽ che chở cho ông ấy."
Lý Lạc Phàm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt thêm đôi phần quyết tâm: "Vậy làm phiền ngài rồi. Xin ngài hãy chuyển lời cho sư phụ giúp tôi, rằng tôi sẽ nỗ lực tích góp công đức kim quang. Ông ấy dùng công đức mười đời đổi cho tôi sống lại, tôi sẽ dùng công đức muôn đời đổi cho ông ấy được bình an vui vầy nhiều đời."
Người đàn ông đồ đen nhìn sâu vào mắt Lý Lạc Phàm một cái rồi quay người biến mất.
Tòa nhà văn phòng khôi phục sự yên lặng trước đó. Lý Lạc Phàm cũng hết tâm trạng ở lì tại đây, bèn quay người ra khỏi tòa nhà văn phòng.
Bạch Tiểu Soái chờ bên ngoài nãy giờ thấy Lý Lạc Phàm ra thì vội vàng tới đón, vừa rón rén nhìn về phía cửa vừa nhỏ giọng hỏi Lý Lạc Phàm: "Sếp đi rồi đúng không?"
Lý Lạc Phàm khẽ gật đầu: "Đi rồi."
Bạch Tiểu Soái quan sát Lý Lạc Phàm một lượt từ trên xuống dưới, hơi bồn chồn hỏi: "Sếp không làm khó em chứ?"
"Có đâu!" Lý Lạc Phàm ngạc nhiên liếc qua Bạch Tiểu Soái.