Hôm nay Lý Lạc Phàm mặc một bộ quần áo chống nắng màu đỏ. Khi Lý Tử Nhiên vừa định gọi cô ấy một tiếng, bỗng nhiên nghe thấy Lý Lạc Phàm nói chuyện: "Không sao đâu, khi nào cô nhớ thì có thể đến thăm bọn họ. Gần đây tôi đang học vẽ bùa, quay về sẽ vẽ cho cô thêm mấy tấm bùa báo mộng, ở trong mơ cô có thể cùng bọn họ ăn cơm, cùng bọn họ dạo công viên, giống như cô ở bên cạnh họ vậy."
Lý Tử Nhiên dừng bước, tại sao Trương Nhã Lệ muốn thăm bọn họ lại phải báo mộng?
Nhận thấy có thể bản thân nghe được điều gì đó bất thường, Lý Tự Nhiên thả lỏng bước chân, chậm rãi tiến lại gần đầu bên kia của bức tranh tường, nhìn thấy Trương Nhã Lệ đang đứng cạnh Lý Lạc Phàm.
Cô ấy ôm mặt cúi thấp đầu, nức nở nói: "Thật ra trong lòng tôi đã mãn nguyện lắm rồi, có thể cảm nhận được sự yêu thương từ người thân, tôi không còn gì để luyến tiếc nữa. Lạc Phàm, chúng ta trở về thôi."
"Được!" Lý Lạc Phàm giơ tay xoa đầu cô gái: "Ra ngoài đi." Lý Tử Nhiên cho rằng Lý Lạc Phàm đã thấy được mình, khi cậu chuẩn bị bước ra thì bị tình huống trước mắt làm cho sợ hãi: Chỉ thấy cả người Trương Nhã Lệ bỗng trở nên trong suốt, rồi theo đó mà biến mất, một mảnh giấy nhỏ phấp phới trên không trung, rơi xuống vị trí mà Trương Nhã Lệ vừa đứng. Lý Lạc Phàm cúi người nhặt mảnh giấy lên, Lý Tử Nhiên không biết lấy dũng khí từ đâu, lao đến cướp lấy mảnh giấy trong tay Lý Lạc Phàm. Mượn ánh sáng mờ mịt của đèn đường, cậu ấy phát hiện đây là một tấm ảnh, người trên ảnh chính là Trương Nhã Lệ.
"Chị tôi đâu!" Bàn tay cầm bức ảnh của Lý Tử Nhiên run rẩy cùng cực, ánh mắt nhìn Lý Lạc Phàm đỏ ngầu hệt như một con thú dữ: "Tôi hỏi cô chị tôi đâu!" Hồn phách của Trương Nhã Lệ lơ lửng bên cạnh Lý Tử Nhiên, có chút bất lực nhìn Lý Lạc Phàm: "Tôi không phát hiện em ấy theo tới."
"Không sao, tôi cũng không phát hiện." Lý Lạc Phàm phiền muộn thở dài: "Xem ra lão đại nói đúng, tôi vẫn là chưa học đến nơi đến chốn." Lý Tử Nhiên nắm lấy vai Lý Lạc Phàm, khản giọng gào thét: "Tôi không quan tâm cô rồi lão đại cái gì, tôi chỉ muốn biết chị tôi đâu rồi? Người hôm nay cùng chúng tôi chơi đùa rốt cuộc là người thật hay giả? Chị ấy có thật sự là chị tôi không?"
Lý Lạc Phàm không nói gì cả, cô lấy lại tấm ảnh ném vào hồn phách của Trương Nhã Lệ, Trương Nhã Lệ lại trở về trong bức ảnh. Chỉ mấy giây sau, một cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt lại xuất hiện trước mặt Lý Tử Nhiên. Tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng Lý Tử Nhiên vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, cậu mở miệng, rồi lại chẳng biết nên hỏi điều gì. Trương Nhã Lệ kéo tay cậu khỏi tay Lý Lạc Phàm, dịu dàng nói: "Chị là chị em, chỉ là chị đã chết rồi. Lạc Phàm không muốn chị nuối tiếc, nên đã đưa chị đến sum họp với mọi người."
"Chết rồi?" Lý Tử Nhiên cảm thấy giọng nói của mình cũng không giống của mình nữa: "Tại sao lại chết? Chị còn trẻ như thế sao lại chết?" "Không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống." Trương Nhã Lệ giơ tay giúp Lý Tử Nhiên lau đi nước mắt trên mặt: "Em đừng buồn, thật ra chị rất may mắn, sau khi chị chết Lạc Phàm đã thu nhận chị, còn cho chị một căn âm trạch ấm áp, chị sẽ không lưu lạc bên ngoài."