Từ Nam Phong vừa trở lại sân sau liền thấy Diệp nương mặc một thân y phục đẹp đẽ đứng ở hành lang tây phòng nhìn xung quanh.
Thấy Từ Nam Phong trở về, Diệp nương không thể chờ đợi thêm được nữa, nhanh chóng kéo tay nàng, vui vẻ nói,"Nam nhi, nghe nói cha ngươi gọi ngươi tới thư phòng nói chuyện, hắn nói với ngươi cái gì, có phải là thảo luận chuyện đồ cưới không?"
Hôm nay Diệp nương mặc xiêm y mới tinh, có lẽ chưa trang điểm xong nên lông mày bên cao bên thấp, thoa son đến quá đỏ, nhưng những thứ này đều không thể che lấp đi kiêu ngạo cùng hưng phấn trong mắt Diệp nương. Cái gì bà cũng không biết, cái gì bà cũng không hiểu, nhưng lại vui vẻ giống như đứa trẻ được kẹo.
Từng lời nói ở thư phòng như đâm thẳng vào tim gan Từ Nam Phong, lá thư kia giống như đã làm lòng nàng đóng băng, Từ Nam Phong không nhẫn tâm nói cho mẫu thân biết, bà đủ đáng thương rồi.
Không khí xung quanh cứ như là không khí loãng, khiến nàng nghẹt thở, vô cùng khó chịu. Từ Nam Phong không tiếp lời, uể oải đi vào bên trong,"Nương, người đừng nói nữa."
"Sao, ngươi thẹn thùng à?" Diệp nương còn đang chìm đắm trong vui sướng được kết thông gia với hoàng tộc, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt tái nhợt của Từ Nam Phong, mà vẫn lải nhải bên tai nàng,"Sính lễ của Kỷ Vương phủ nhất định không ít, chốc lát ta đi nói với cha ngươi để đồ cưới cũng phong phú chút, không thể làm Từ gia mất mặt!"
Diệp nương không biết Từ Vị không những không chuẩn bị đồ cưới mà còn muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng nữ nhi, nếu bà biết rồi, chắc chắn sẽ tức giận đến nỗi đứt từng khúc ruột.
Từ Nam Phong không dám tưởng tượng tới hình ảnh đó, viền mắt nàng đỏ lên, nàng chỉ có thể vội vàng che mắt lại. Nàng âm thầm lau đi giọt nước mắt trong hốc mắt, quyết không để nó có cơ hội chảy ra.
Nàng còn đang đè nén, lại nghe Diệp nương nói,"Đúng rồi, ta đã sai người đưa tin cho cữu cữu của ngươi, ngày mai bọn họ sẽ đến nhà bái phỏng."
Từ Nam Phong hít sâu một hơi, thấp giọng nói,"Nương, vì chuyện này mà nhà ta đang ngầm rối loạn, nương đừng để một nhà cữu cữu đến nữa."
Huống hồ, một nhà cữu cữu này cũng không phải là người biết dè dặt gì. Cữu cữu Diệp Phúc hết ăn lại nằm, biểu ca Diệp Tiểu Bưu ngày ngày chơi bời lêu lổng, sau khi Diệp nương lên kinh thành tiến vào Từ phủ. Một nhà Diệp Phúc này liền bán hết gia sản đi theo đến Lạc Dương, thỉnh thoảng lại đi tới Thượng Thư phủ một lần, thuận tiện gom thêm chút lợi vào người. Dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt chút ngân lượng của Diệp nương, bám dính như ruồi bâu lấy mật nên Từ Nam Phong luôn luôn không thích.
Cũng vì nhà người cữu cữu này mà Từ Vị đã trách móc nặng nề Diệp nương không ít lần. Mấy năm trước hai bên còn không nể mặt mũi nhau, Từ Vị lúc đó còn gọi cả người ở trong nhà ra đánh đuổi cha con Diệp Phúc ra ngoài, đến lúc này mới coi như thu mình lại một chút.
Diệp nương tuy vậy vẫn không để ý lắm,"Cho dù thế nào thì bọn họ cũng là người thân của chúng ta. Đương nhiên phải đến để giữ thể diện, không thì tiện nhân Trương thị kia vẫn cho rằng Diệp gia ta không có ai rồi!"
Nói là giữ thể diện, nhưng thực chất lại là khoe khoang.
Từ Nam Phong thực sự mất hứng, nàng giương đôi mắt đỏ lên, bờ môi mím thành một đường, kiên quyết nói,"Nương, ta muốn nói cho người một việc."
"Chuyện gì vậy?" Diệp nương hoàn hồn từ trong hưng phấn, nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng còn vương chút nước mắt của Nam Phong, bà không khỏi sợ hết hồn, Diệp nương nắm chặt vai nàng, nhìn trái nhìn phải,"Ai bắt nạt ngươi rồi?"
Từ Nam Phong lắc đầu một cái,"Nương, ngươi phải chuẩn bị thật tốt, tập trung nghe ta nói."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Diệp nương cũng chậm rãi thu lại ý cười, nắm chặt khăn tay nói,"Được, ngươi nói đi."
"Vừa nãy phụ thân gọi ta tới thư phòng không phải vì muốn thương lượng chuyện đồ cưới."
Nghĩ tới chuyện phát sinh trong thư phòng, giọng của Từ Nam Phong lại có chút nghẹn ngào, nàng hít sâu một hơi, nhìn hoa hồng lá xanh ngoài cửa sổ, giọng nói có chút run run,"Phụ thân liên thủ cùng Trương thị, muốn buộc ta đoạn tuyệt quan hệ với Từ phủ."
"Cái gì?" Diệp nương khiếp sợ, bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt không thể tin nói,"Nam nhi, ngươi... Ngươi nói cái gì?"
"Cha là người dưới trướng Thái Tử, là đối thủ của Kỷ Vương, cha sợ ta gả cho Kỷ Vương, Thái Tử sẽ sinh lòng hiềm khích với cha nên muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta." Rốt cục lời cũng nói ra miệng, Từ Nam Phong có cảm giác như vừa nhổ đi một cái gai độc, tuy rằng trong lòng máu tươi đầm đìa, nhưng lại cực kỳ thoải mái.
Nhưng Diệp nương không chịu nổi đả kích, hai mắt trừng lớn lên, nước mắt chảy ra ngoài, bà vô lực ngã ngồi trên ghế, trong miệng còn lẩm bẩm,"Sao lại thế... Sao lại thế..."
Từ Nam Phong đỡ lấy thân thể mẫu thân, vuốt vuốt sống lưng giúp bà thoải mái hơn. Diệp nương đột nhiên không biết khí lực từ đâu tới, nắm chặt lấy tay Từ Nam Phong như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng,"Nam nhi, ngươi không thể đáp ứng, không thể đáp ứng! Nương còn hy vọng có người chống đỡ mặt mũi cho ta, làm sao có thể nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt!"
Từ Nam Phong ôm bà, nói,"Nương, người đừng nóng vội, mặc dù ta đoạn tuyệt quan hệ cùng Từ phủ, người cũng là người thân mà ta yêu nhất."
"Không được, ta sẽ đi cầu xin cha ngươi! Hắn nhất định là hồ đồ rồi!"
"Nương!"
Từ Nam Phong đè thân thể Diệp nương lại, lạnh lùng nói,"Đừng cầu xin hắn, tim của hắn là một tảng đá, trong mắt của hắn chỉ nhìn thấy lợi ích mà thôi."
Diệp nương ôm nữ nhi khóc rống, tuyệt vọng nói,"Vậy phải làm sao bây giờ, ta có thể làm gì bây giờ! Ông trời, ta đã rất vất vả trông mong đến ngày này, vì cái gì lại dằn vặt ta như vậy! Cốt nhục tình thân là thứ nói cắt đứt là có thể cắt đứt sao!"
"Nương, ta mang người ra ngoài phủ được không, chúng ta rời khỏi Từ gia được không?" Từ Nam Phong không khóc, Diệp nương là một phụ nhân không có chủ kiến như vậy, nàng lại càng phải kiên cường bảo vệ mẫu thân và chính mình. Từ Nam Phong nhấc tay áo lau nước mắt cho Diệp nương, trầm giọng nói,"Nữ nhi có khổ tâm, mặc dù không thể mang người đến Kỷ Vương phủ hưởng phúc, nhưng chỉ cần người đồng ý, ta có thể mua một tòa nhà cho ngươi ở Lạc Dương hoặc những nơi khác, lại tìm thêm mấy hạ nhân đến, để ngươi trải qua một cuộc sống yên tĩnh, thoải mái."
"Nhưng Nam nhi à, phụ thân ngươi vô tình như vậy, nhưng đó cũng là trượng phu của ta! Nếu ta rời khỏi Từ phủ thì sẽ trở thành chuyện cười cho người đời!" Diệp nương liên tục lắc đầu, nức nở nói,"Huống chi, chúng ta đi rồi, không phải là tốt cho tiện nhân Trương thị rồi sao!"
"Nương, ngươi hồ đồ rồi! Nếu Từ phủ không tha cho chúng ta, người cần gì phải cố ý ở lại." Từ Nam Phong nhíu mày, cố nén nóng nảy trong lòng nói,"Huống chi, tương lai ta gả ra ngoài phủ, cha nhất định sẽ tuyên bố ra ngoài đoạn tuyệt quan hệ với ta, đến lúc đó người cô đơn một mình sống trong phủ thì phải tự mình xử lý làm sao?"
"Sẽ không, Nam nhi, ngươi làm vương phi thì sẽ không còn người dám bắt nạt chúng ta." Diệp nương nhất định không chịu đi. Bà đã định nửa đời này dâng hiến hết cho Từ Vị, lúc này lại từ bỏ thì làm sao bà can tâm!
Câu trả lời của Diệp nương đúng nằm trong dự liệu của nàng, Từ Nam Phong mệt mỏi nói,"Ta không biết ngươi đến cùng là cố chấp cái gì, là do người yêu hắn hay do người chỉ vì không cam lòng?"
"Nam nhi, ngươi đừng khuyên ta, có câu nói gả gà theo gà, gả chó theo chó, đời này nương đã không thể rời xa cha ngươi rồi." Diệp nương dùng khăn lau nước mắt trên mặt một cái, kéo tay áo Từ Nam Phong nói,"Ngươi cũng đừng hận cha ngươi, nhất định là do Trương thị xúi giục, cha ngươi chỉ nhất thời hồ đồ thôi, sẽ không thật sự đoạn tuyệt với ngươi đâu."
Từ Nam Phong mệt mỏi lắc đầu một cái, không tiếp tục lên tiếng khuyên bảo mẫu thân mà tâm trí lại suy tư đến những thứ khác.
Không lâu lắm liền thấy thị tỳ Thải Vân vội vàng chạy từ hành lang bên dưới lên, vui vẻ cất cao giọng,"Nhị phu nhân, người của Kỷ Vương phủ đến rồi, họ nói là muốn thấy Nam cô nương nhà chúng ta!"
Thải Vân đẩy cửa đi vào liền thấy Diệp nương chán nản ngồi trên ghế lau nước mắt, nàng cũng cảm giác được bầu không khí không mấy vui vẻ lúc này, lúng túng nói,"Nhị phu nhân, Nam cô nương..."
Từ Nam Phong đành mở lời trước,"Kỷ Vương phái ai tới?"
"Là quản gia ở Kỷ Vương phủ, còn có một cỗ xe ngựa đẹp đẽ nữa, quản gia nói là có chuyện quan trọng muốn mời Nam cô nương đến gặp mặt nói chuyện."
"Ta biết rồi, truyền lời tới nói chờ ta một lát." Dứt lời, Từ Nam Phong giơ tay ra hiệu cho Thải Vân lui ra trước.
Thấy Kỷ Vương rất để ý đến Từ Nam Phong như vậy, tâm tình Diệp nương lại tốt lên, vẻ tươi cười dần lộ ra,"Nam nhi, ngươi nhanh đi đổi xiêm y đẹp nhất cho ta, đừng để người ta đợi lâu."
Từ Nam Phong gật đầu, đi vào bên trong thay đổi thành một thân y phục màu đỏ cùng la quần thêu hoa màu hồng cánh sen rồi đứng trước gương đồng chỉnh sửa lại búi tóc cùng trâm cài trên đầu. Phải tới khi Diệp nương nhìn cảm thấy ưng ý, lại cảm thấy không thất lễ với vương gia thì mới căn dặn nàng vài câu, rồi thả cho Từ Nam Phong đi ra ngoài.
Xe ngựa Kỷ Vương phủ quả nhiên đứng ở cửa lớn, bên cạnh xe ngựa là một nam nhân trung niên nở nụ cười ôn hòa, cả người gọn gàng khom mình hành lễ với Từ Nam Phong,"Tại hạ là Diêu Giang, là quản gia Kỷ Vương phủ, bái kiến Từ cô nương."
Từ Nam Phong thi lễ, hỏi,"Diêu quản gia, không biết Vương gia tìm ta có chuyện gì?"
"Cái này, tại hạ không rõ lắm, mời cô nương lên xe ngựa trước, cô hỏi Vương gia thì liền biết." Dứt lời, Diêu quản gia liền mở lối đi nhỏ, vén rèm lên làm tư thế mời.
Từ Nam Phong vừa bước lên xe ngựa liền ngẩn ra, hơi kinh ngạc nói,"Kỷ Vương?"
Nàng vốn cho rằng không có người bên trong xe ngựa, lại không nghĩ rằng Kỷ vương sẽ đi tới đây.
"Từ cô nương, buổi trưa tốt lành." Kỷ Vương hôm nay mặc một thân tử y*, trâm ngọc vấn một nửa tóc lên, nửa còn lại rối rung bay trên đầu vai, mắt hắn vẫn được che lại bằng dải lụa mềm mại, dải lụa kết hợp cùng tử y, mái tóc đen, hòa lẫn với mũ ngọc, phác họa khí chất cao quý và tuấn lãng của hắn cực kỳ nhuần nhuyễn, Từ Nam Phong chưa từng gặp nam nhân nào đẹp như tranh giống hắn.
Kỷ Vương hơi ghé tai đến, hắn không nghe thấy động tĩnh của nàng thì khẽ mỉm cười, dịu dàng nói,"Đứng ngoài xe rất nguy hiểm, Từ cô nương tốt hơn nên vào đây nói chuyện thôi."
Da Kỷ Vương rất trắng, đường viền bên môi sâu sắc nhưng không sắc bén, môi có màu nhàn nhạt hồng. Lúc hắn không cười đã tuấn mỹ, cười lên một cái liền đẹp tới động lòng người, khí chất lại ôn nhu như ngọc.
Từ Nam Phong hoàn hồn, do dự một lát mới tiến vào trong xe ngựa, nàng nói,"Lần trước ở Đông Phong lâu, ta còn chưa cảm ơn Vương gia đã tặng trà."
Kỷ Vương mỉm cười,"Chút lễ nhỏ mà thôi, không biết cô nương có thích không?"
"Ta rất thích." Nói tới việc này, Từ Nam Phong vẫn có chút ngại ngùng, nàng thấp giọng nói,"Ta vội vàng đi ra, lại không biết Vương gia tự mình đến nên chưa kịp chuẩn bị lễ."
Kỷ Vương bị nàng chọc cười, nhẹ cười nói,"Không sao, không sao. Từ cô nương không cần khách khí như vậy."
Toa xe nhỏ hẹp khép kín, Kỷ Vương ngồi ở cửa sổ bên trái, Từ Nam Phong lại ngồi ở cửa sổ bên phải, đầu gối hai người giống như cùng chụm lại một chỗ. Từ Nam Phong dựa vào phía đằng sau, tận lực tránh để chạm vào Kỷ Vương.
Quản gia cũng đi lên xe ngựa, hắn ngồi ở đằng trước giơ roi ngựa lên quất, bánh xe liền lăn đi, chạy tới hướng cổng thành.
Tư Nam Phong vén rèm lên nhìn một chút, lại phát hiện không phải hướng đi tới Kỷ Vương phủ, nàng thoáng kinh ngạc nói: " Điện hạ, người muốn đi chỗ nào?"