Chương 3: Ta không có nữ nhi không biết liêm sỉ như ngươi !
Manh Sủng
Bố Đinh Lưu Ly12-10-2023 19:01:50
Kỷ Vương này, có chút vi diệu.
Từ Nam Phong chưa từng thấy hắn, chỉ nghe mấy người rảnh rỗi bàn luận việc trong cung ngoài cung, cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Kỷ Vương là nhi tử thứ tư, tên có một chữ " Hoài "*, ít đi một chữ " Giới "**, là do Hiền phi nương nương, người có tài nghệ đánh đàn xuất thần đặt tên, bà xuất thân là một cầm ca.
*Hoài: Ý chỉ sự nhớ mong hoài niệm.
**Giới: Ngọc giới, một loại ngọc lớn của vua chúa thời xưa.
" Giới ", một loại ngọc vô cùng đẹp đẽ. Bởi vì Lưu Hoài tướng mạo tuấn mỹ, ôn hòa như ngọc, nên hắn thường được gọi là "Giới tứ lang".
Ở đời không tranh không giành vốn là chuyện tốt. Chỉ tiếc thay, Kỷ Vương tính cách ôn hòa đến gần như là nhu nhược, nghe nói giết một con kiến cũng không nhẫn tâm. Đương Kim Thánh Thượng dụng võ bình thiên hạ, vốn không chịu nổi một nam nhân mềm mại hèn yếu, vì vậy nên vô cùng không thích người nhi tử này, thêm nữa nương của hắn là Hiền phi nương nương xuất thân thấp hèn, địa vị của Kỷ Vương ở trong cung vẫn luôn luôn lúng túng.
Cuối năm ngoái trong cung mở yến tiệc, Kỷ Vương không biết nhiễm phải bệnh tật gì, vừa từ yến tiệc trở về liền mù một đôi mắt, vô duyên vô cớ đột nhiên dọa không ít nhân duyên bỏ cuộc.
Thành Lạc Dương có nhiều thiên kim giàu sang, có điều phàm là nhà có chút quyền thế, thà rằng đem nữ nhi gả cho quan lớn làm thiếp cũng không nguyện ý kết thân cùng Kỷ Vương phủ, vì vậy Kỷ Vương đến tuổi cập quan cũng vẫn chưa thú thê.
Từ Nam Phong không phải ghét bỏ Kỷ Vương, chẳng qua nàng cảm thấy kết hôn quả thật không thể sánh được với tự do tự tại.
Nàng nhìn lá trà lục bích bên trong chén khẽ chuyển động, nói,"Kỷ Vương tuy tốt nhưng không phải người hợp với ta, huống hồ con dâu hoàng tộc cũng không dễ làm như vậy."
Thấy nàng do dự, Dương Thận Chi tiện đà nói,"Đồ nhi, tuổi tác của ngươi không thích hợp chờ đợi lâu nữa, ngươi và Kỷ Vương tuổi tác tương đương, phẩm tính của hắn lại vô cùng tốt, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Huống chi, hắn cần một người thân thủ nhạy bén làm vương phi, ngươi lại cần ra khỏi Từ phủ, các ngươi còn không phải một đôi do trời đất tác thành sao?"
"Thân thủ nhạy bén?" Nam Phong có chút kinh ngạc,"Kỷ Vương này lại có sở thích đặc biệt chọn người tập võ làm vương phi?"
"Ôi, thực ra cũng là do tình thế bức bách, cũng là bất đắc dĩ mà thôi."
Dương Tướng quân nhếch môi lên một chút, giống như đang suy nghĩ tìm từ thích hợp để nói. Im lặng trong chốc lát, hắn giống như đã quyết định, đè thấp âm thanh xuống một chút, cơ hồ dùng hơi để nói,"Ta cũng không giấu diếm ngươi, tuyển phi cho Kỷ Vương là một chuyện, ta là được Hiền phi nương nương giao phó. Đồ nhi, ngươi có biết vì sao mắt Kỷ Vương bị mù không?"
"Không phải do hắn hàng năm đều phải ngự yến, bị nhiễm trùng mới dẫn đến bị mù sao?"
"Cũng không phải, nhiễm bệnh chẳng qua là cái cớ do thái tử tạo ra thôi."
"Chẳng lẽ, Kỷ Vương không phải mù bởi vì bị bệnh?"
Từ Nam Phong vừa nói liền nói trúng đáp án, Dương tướng quân gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm trọng nói,"Là trúng độc."
Trúng độc?
Từ Nam Phong mở to hai mắt, chén trà đã đưa đến bên môi nhưng vì quá mức kinh ngạc mà chậm chạp vẫn chưa uống. Nàng buông chén trà làm bằng sứ màu đen xuống, giọng nói cũng hơi cứng ngắc,"Trước mặt Thiên Tử cũng dám làm ra chuyện như vậy! Người hạ độc là người nào? Thánh Thượng không tra cứu rõ ràng sao?"
"Thái tử bắt cung nữ đưa trà lại, dùng hình ép hỏi, cuối cùng cung nữ đó thừa nhận nàng là thích khách của một bang phái bên ngoài tới mưu hại Kỷ Vương, sau đó liền bị Thái tử xử tử. Cho tới bây giờ những nhân chứng đó đều chết rồi, chuyện này cũng không có cách nào khảo chứng được nữa." Dương Tướng quân dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy chén trà, miết nhẹ vài lần, lắc đầu than thở,"Thánh Thượng ngày đêm bận rộn, nào có thời gian quản đến sống chết một đứa con thứ không được sủng ái."
Từ Nam Phong cũng có chút cảm động lây,"Thiên gia vô tình, đế vương không yêu, quan hệ phụ tử của Kỷ Vương và Hoàng Thượng, có lẽ cũng không kém ta và Từ gia là bao."
Nàng mơ hồ đoán được gì đó, dần dần vẻ mặt nhẹ như gió thoảng mây bay, thử dò xét nói,"Bởi vì trong cung luôn có người muốn mưu hại Kỷ Vương, Hiền phi nương nương lại không tiện đứng ra cho nên mới muốn tìm một cô nương biết võ công làm thê Kỷ Vương, để người đó bảo vệ Kỷ Vương?"
"Đúng vậy. Hiền phi nương nương là bà con xa của ta, nàng sốt ruột nhi tử nàng, lại không có người giúp được nàng nên không thể làm gì khác hơn, đành phải tìm đến ta." Dương tướng quân đem lá trà vụn bỏ vào trong miệng nhai nhai, nói,"Có điều, cái Hiền phi nương nương muốn là muốn ta giúp Kỷ Vương tìm một nữ ám vệ, ra vẻ thiếp thân nha hoàn bảo vệ hắn. Nhưng ta lại cảm thấy, ngươi cùng Kỷ Vương rất xứng đôi, làm nha hoàn thì quá ủy khuất ngươi, làm phu thê đúng là tốt nhất, hơn nữa cũng sẽ không làm người khác nghi ngờ."
Thì ra là như vậy.
Tâm tư Từ Nam Phong không đặt trên hôn nhân, đối với cọc hôn nhân đột nhiên xuất hiện này nàng còn chưa biết phải làm thế nào. Nàng cụp mắt suy tư một lát mới cười nói,"Việc này ngài hỏi ta cũng vô dụng, vẫn cần Hiền phi cùng Kỷ Vương đồng ý, huống chi còn có Hoàng Thượng."
"Tất nhiên." Dương Tướng quân vuốt cằm cương nghị, cười lộ ra hàm răng trắng,"Bên kia ta sẽ đi nói, vấn đề không lớn, mấu chốt là ngươi có vừa ý hay không?"
"Đa tạ sư phụ bận tâm, để ta suy nghĩ cẩn thận đã."
Dương Tướng quân thò người ra cửa, nhìn thuộc hạ đang canh giữ dưới lầu một chút rồi cười nói,"Vậy ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận, ta còn có quân vụ, đi trước đây."
Từ Nam Phong đứng lên tiễn hắn đi.
Dương tướng quân tung chiến bào đỏ tươi ra khoác lên bả vai, chợt nhớ tới cái gì, lại nhìn Nam Phong, nghiêm túc nói,"Nếu ngươi thực sự không yên lòng, ta có thể an bài cho ngươi cùng Kỷ Vương gặp mặt một lần, vừa vặn hôm nay ta muốn đến Kỷ Vương phủ một chuyến."
Hôm nay? Gặp mặt?
"Sư phụ, như vậy có phải quá nhanh rồi không?" Nam Phong liếc nhìn sắc trời bên ngoài một cái, uyển chuyển chối từ,"Ta còn phải về nhà dùng cơm, để lần sau vậy."
Dương tướng quân cũng không bắt ép nàng, gật đầu rồi buộc chặt chiến bào lại,"Cũng tốt, ta cũng nên thông báo cho Kỷ Vương một tiếng."
"Ta tiễn ngài."
Từ Nam Phong tiễn Dương Thận Chi đến đường cái, vừa vặn lúc ấy có hai tên thiếu niên cưỡi ngựa phi tới. Một tên tiểu tướng mặc áo bào đen, cùng bằng tuổi Từ Nam Phong, mày kiếm mắt sao, ngũ quan anh tuấn cương nghị, tên tiểu tướng còn lại áo bào trắng, ít tuổi hơn, khuôn mặt tuấn tú còn mang theo ba phần trẻ con, chính là hai đứa con trai của Dương tướng quân, Dương Văn và Dương Vũ.
Từ Nam Phong khi còn bé đã từng gặp bọn họ, nàng nhẹ gật đầu ra hiệu, lại nhìn Dương tướng quân trèo lên ngựa, lúc này mới thi lễ cười nói,"Ngày khác ta đến bái phỏng người cùng sư nương."
Dương tướng quân quay sang hào sảng nở nụ cười,"Được, ta còn chờ để thu lễ vật tạ ơn làm mai cho ngươi đây!"
Từ Nam Phong cười cười, không nói nữa, đợi vài tên võ tướng thúc ngựa đi hết, nàng mới vội vã chạy về Từ phủ.
Ở quán trà ôn chuyện trì hoãn thời gian, nàng phải trở lại trước khi Từ Vị hồi phủ.
Mà ở đầu phố khác, tiểu tướng áo bào trắng kéo dây cương, khóe miệng cười lên một cái, nghiêng người ra khỏi lưng ngựa hỏi,"Cha, người làm mối cho Nam tỷ tỷ?"
"Ừ." Dương Tướng quân hết sức coi trọng mối hôn sự này, khuôn mặt kiên cường cũng có nhiều đến mấy phần nhu hòa, giống như chính mình đang gả nữ nhi đi.
"Tỷ ấy cùng lang quân nhà nào kết thân vậy? Không phải là đại ca đi!" Dương Vũ trêu tức liếc mắt nhìn Dương Văn đang sánh vai cùng mình, lập tức khuếch tán nụ cười,"Cha, người đã sớm biết đại ca ngưỡng mộ tỷ tỷ đúng không!"
Dương Văn không lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh không thay đổi, chỉ là lỗ tai hơi đỏ.
"Dương Vũ, không được nói bậy." Dương Thận Chi trừng mắt nhìn con thứ hai của mình một chút, trầm giọng nói,"Nam Phong tính cách kiên cường, không thích hợp với đại ca ngươi."
Lỗ tai đang đỏ của Dương Văn đột ngột thay đổi, hắn siết chặt dây cương, cúi đầu không lên tiếng.
Dương Vũ thất vọng nói,"A, hóa ra không phải đại ca, vậy người giới thiệu tỷ ấy cho ai rồi?"
Dương Thận Chi không đáp, khôi phục lại dáng dấp cứng cỏi lúc trước, lạnh lùng nói,"Nói năng cẩn thận."
"Hành động cẩn trọng." Dương Vũ quen thuộc tự nhiên tiếp lời, buồn bã nói,"Ta hiểu, ta hiểu, vậy thì ta liền không hỏi nữa."
Từ Nam Phong nhanh chóng chạy về phủ, nhưng vẫn là chậm một bước, Từ Vị đã ngồi kiệu về nhà trước một bước.
Nam Phong sợ phụ thân nhìn thấy nam trang nàng đang mặc trên người sẽ tức giận liền đi đường vòng tiến vào từ cửa sau. Lúc nàng đi tới bên trong đình, Trương thị cùng nha hoàn đã vây quanh Từ Vị đi về phòng thay y phục, Nam Phong không muốn va vào bọn họ, liền dừng bước, trốn ở khúc quanh hành lang uốn khúc.
"... Ta để Như nhi đưa cho Nam Phong vài cây trâm trong hoàng cung, dù sao cũng là hình thức trong hoàng cung, thiếp thân không nỡ dù, dáng vẻ Nam Phong cũng không tình nguyện. Không thèm nhìn mấy cây trâm một cái, ầm ĩ với Như nhi một trận rồi chạy ra ngoài, trên người lại mặc y phục nam nhân."
Giọng nói Trương thị nhu hòa giống như hoàng anh bay ra khỏi cốc, chỉ là nói nửa thật nửa giả, thêm mắm dặm muối, lời nói lại ẩn ẩn châm chọc, Từ Nam Phong nghe giống như trong tai có kim đâm vào.
"Ôi, thiếp vô năng, không nhìn thấu Nam Phong đang nghĩ gì nên không kịp ngăn nàng lại."
Khẩu phật tâm xà chính là sở trường của Trương thị. Bà giả bộ xoa xoa khóe mắt, âm thanh vừa thân thiết lại vừa bất đắc dĩ, bộ dạng giống như bị ủy khuất nhưng lại cố nén không dám nói, Từ Vị trước giờ vẫn có thể luôn dính chiêu.
Ông tức giận nói," Nó cùng mẫu thân nó đều là nữ nhân chỉ biết cày ruộng, thô bỉ đã hòa vào cốt nhục rồi. Đúng là để nương tử chịu ủy khuất..."
Trương thị nhíu mày, duỗi cánh tay mềm mại như không xương ra, giả bộ rất thuần thục, thanh âm dịu dàng nói,"Thiếp không oan ức, thay lang quân xử lý tốt mấy việc vặt trong phủ chính là chức trách của thiếp. Thiếp đương nhiên sẽ vui vẻ chịu đựng."
Từ Vị nắm lấy tay Trương thị, chậm rãi nói,"Ngươi cũng chớ có gấp, Diệp nương vừa mới nói chuyện cùng Đoàn gia kết thân, ta cũng cảm thấy thích hợp, nhanh chóng gả nó đi mới tốt, đỡ phải ở nhà dạy hư Như nhi."
Từ Nam Phong không nghe nổi nữa, nhấc chân muốn chạy, nhưng Từ Vị vừa vặn đi tới lối rẽ, thấy được bóng lưng Từ Nam Phong, sắc mặt lập tức chìm xuống, quát lên,"Đứng lại!"
Từ Nam Phong dừng bước, hít sâu một hơi, khí lạnh tràn vào phổi mới khiến tâm tình nàng bình tĩnh một chút. Lúc này nàng mới xoay người hành lễ, cật lực giữ bình tĩnh nói,"Phụ thân."
Từ Vị mặc một thân quan bào đỏ sậm, mũ quan thẳng tắp, râu dài ba tấc lung lay. Tuy đã qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn còn tuấn lãng, chỉ là giờ sắc mặt ông lại hết sức khó coi. Ông nhìn lướt qua nam trang trên người nàng, tức giận đến nỗi chòm râu cũng rung rung theo: "Ngươi còn biết ta là phụ thân ngươi? Từ mỗ không dám nhận, ta không có nữ nhi không biết liêm sỉ như ngươi!"
Trương thị bận bịu đỡ lấy Từ Vị, ân cần hỏi,"Lang quân, không nên tức giận, tức giận không có lợi cho thân thể. Lại nói, Nam Phong tuổi không còn nhỏ nữa, ngươi cứ quở trách nàng như vậy, nàng biết để mặt mũi ở đâu?"
Từ Nam Phong đã quen với Trương thị hai mặt. Nàng cụp mắt đứng trước mặt Từ Vị, khóe miệng lan ra một nụ cười, cong lên một đường cong đầy trào phúng.
Từ Vị chỉ nào Từ Nam Phong quát lên,"Mau cởi cái loại xiêm y vớ vẩn này đi, đến Từ Đường nhận phạt quỳ, hôm nay ta liền không cho ngươi ăn cơm!"
"Vâng." Trong mắt Từ Nam Phong cũng không nhìn ra chút gợn sóng nào, nàng cúi đầu hành lễ rồi quay hướng về phía Từ đường mà đi.
Nàng ở bên trong Từ đường, quỳ lạy tổ tiên Từ gia cả một ngày không ăn uống gì. Vào buổi tối, thị tỳ Thải Vân của Diệp nương mới lén lút đi tới đưa cho nàng một khối bánh rán, Từ Nam Phong sống lưng thẳng tắp quỳ trên đoàn bồ, không có ý đưa tay đón bánh rán Thải Vân đưa tới.
Ánh nến tối tăm chập chờn, ánh mắt Từ Nam Phong trong sáng, bạc môi khẽ nhếch, giống như vừa nghĩ thông suốt cái gì, nàng mở miệng chống tay muốn đứng dậy, giọng nói khàn khàn hướng về phía Thải Vân,"Thải Vân, ngươi đi tới phủ Dương tướng quân một chuyến, nói việc lúc ban ngày... Ta đồng ý rồi."
Thải Vân xoa xoa mắt buồn ngủ, có chút mê man hỏi,"A, người đáp ứng chuyện gì rồi?"
Mắt Nam Phong có chút đỏ lên. Dừng một chút, nàng cắn chặt môi, cắn đến nỗi môi trắng bệch, một lát sau mới khẽ run nõi,"Ngươi cứ việc theo ý ta mà nói cho hắn biết, hắn nhất định rõ ràng. Nhớ kỹ, nhất định phải chính miệng nói với Dương tướng quân, không thể nói cho người khác."
"Vậy, ta phải đi ngay bây giờ sao?"
"Lập tức, lập tức đi đi."