Chương 53: Điện hạ không cần ta nữa rồi

Manh Sủng

Bố Đinh Lưu Ly 12-10-2023 19:01:50

Chương 53: Điện hạ không cần ta nữa rồi. Tuần thứ ba tháng Giêng, thủ lĩnh Hồ tộc Ô Lặc Xương mới mang theo Ninh Nhạc công chúa, mấy ca cơ mỹ lệ, vài thùng tơ lụa, hơn mười người thợ lành nghề rời khỏi thành Lạc Dương trở về nước, trước đó hắn cũng cùng Hoàng đế Hán tộc ký kết hiệp nghị đình chiến. Đến cuối tháng, Cửu công chúa được ban phong hào Ninh An, nhận lệnh gả cho Lĩnh Nam vương. Trận hài kịch hai nam tranh một nữ cuối cùng cũng hạ màn, Hoàng đế cũng nới lỏng đề phòng với Cửu công chúa, đồng ý cho nàng xuất cung gặp Lĩnh Nam vương, cũng coi như bồi dưỡng tình cảm trước khi cưới. Hôm nay Kỷ vương và Từ Nam Phong làm chủ, mời Diêu Dao và Cửu công chúa làm khách. Từ sáng sớm Diêu Dao đã thu thập xong mọi thứ, xách bao lớn bao nhỏ chứa đặc sản Lĩnh Nam, cười tủm tỉm đến Kỷ vương phủ bái phỏng. Đoàn người vừa vào cửa không lâu thì đội hộ vệ của Cửu công chúa cũng đến. Đám thị vệ đều là người lạ mặt, chắc do Hoàng đế sợ trên đường Cửu công chúa đào hôn nên cố ý phái người tới giám thị nàng. "Tứ ca, Tiểu Dao nhi." Cửu công chúa bước vào phòng, gật đầu chào hỏi. Áo lông cừu trắng như tuyết, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy của nàng. Vừa nhìn thấy nàng, trong nháy mắt Diêu Dao cảm thấy đau lòng, hắn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười, lấy bộ dạng hàng ngày cười hì hì chào hỏi Cửu công chúa "Đã lâu không gặp, Tiểu Cửu nhi." Cửu công chúa cười nhạt, cũng không lên tiếng cười đùa cùng hắn như mọi khi mà hỏi Kỷ vương trước "Tứ ca, Kiếm Nô ở đâu?" Nghe thấy vậy, Từ Nam Phong liếc mắt nhìn Diêu Dao, quả nhiên thấy sắc mặt hắn hơi ảm đạm. Kỷ vương đáp "Tiểu Cửu, muội biết rõ mà, chỉ cần muội an tâm đến Lĩnh Nam, để phụ hoàng có thể mượn quan hệ củng quyền lực, Kiếm Nô mới có thể an toàn." Cửu công chúa bình tĩnh nói "Muội phải thấy được hắn, nhất định phải thấy được." Kỷ vương không trả lời vấn đề này, chỉ ôn hòa trấn an "Còn nhiều thời gian, tương lai sẽ có biện pháp." Từ Nam Phong biết Diêu Dao nhất định muốn nói chuyện riêng với Cửu công chúa, bèn hiểu ý lên tiếng "Thiếu Giới, trà lần trước mua ở Đông Phong lâu không biết đặt ở đâu rồi, chàng theo ta tìm một chút." Kỷ vương hiểu ý, gật đầu nói "Được." Lại quay ra nói với Diêu Dao "Hai người trò chuyện đi, buổi trưa chúng ta cùng nhau dùng bữa." Hai vợ chồng đứng dậy đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Diêu Dao và Cửu công chúa. Hai người ngồi đối diện nhau, hồi lâu không nói lời nào. "Tiểu Dao nhi." Cửu công chúa chủ động mở miệng, nàng nhìn phù dung cao tinh xảo trên bàn, thản nhiên hỏi "Vì sao huynh đối tốt với ta như vậy?" Diêu Dao cười, hai tay đặt sau gáy, khóe miệng nhếch lên một độ cong vừa phải "Ta nhìn muội lớn lên, đối xử tốt với muội còn cần lý do sao?" Cửu công chúa trầm mặc một hồi mới nói tiếp "Ta không thể làm gì để báo đáp huynh." "Không sao cả, Tiểu Cửu nhi, muội cứ coi ta như là... là huynh trưởng của muội." Diêu Dao hơi ngừng một chút, lại tiếp lời "Ca ca đối xử tốt với muội muội, đây chính là đạo lý hiển nhiên, muội không cần gánh vác trách nhiệm gì cả." "... Đại ca." Cửu công chúa thì thào, đôi mắt hơi rũ xuống, lộ ra một ý cười nhợt nhạt "Tiểu Dao nhi, huynh nói xem, vì sao trên thế gian này lại có nhiều điều bất công như vậy? Vì sao người khác có được hạnh phúc dễ như trở bàn tay, mà chúng ta lại gian nan đến vậy?" Nàng nói "chúng ta"... Diêu Dao yên lặng trong chốc lát, vô thức giơ tay sờ mũi một cái, có cảm giác túng quẫn vì tâm tư như bị Tích Nguyệt nhìn thấu hết thảy. Ngoài trời tuyết lại rơi trắng như lông ngỗng, lại mềm mại như liễu, trắng xóa một khoảng trời. Lẫn trong tiếng tuyết rơi êm ả, giọng nói của Diêu Dao lại kiên định vang lên một lần nữa "Tiểu Cửu nhi, muội trước hết tạm thời theo ta đi Lĩnh Nam, chờ một thời gian nữa sóng yên biển lặng, ta sẽ nghĩ biện pháp thả muội đi, cho muội ở cạnh hắn. Muội nhất định phải tin tưởng, dù trước mắt có bao nhiêu gian nan, cuối cùng tất cả đều sẽ tốt." Cửu công chúa rốt cuộc cũng không giấu nổi sự kinh ngạc. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Diêu Dao, hơi trề môi một cái, cả người run rẩy, cuối cùng cũng không nói được câu nào. Diêu Dao gãi đầu, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ "Cho nên, Tiểu Cửu nhi, muội cười một cái xem nào." Cửu công chúa nhếch mép một cái, nụ cười còn chưa lộ, nước mắt đã rơi xuống. Tay chân Diêu Dao luống cuống, vội vã chạy đến trước mặt Cửu công chúa, nửa quỳ trước mặt nàng, nhẹ giọng dỗ dành "Ai da, tại sao đột nhiên lại khóc rồi? Được, được, Tiểu Cửu nhi kiên cường nhất." Dứt lời, hắn vụng về vuốt ve bả vai thon gầy của Cửu công chúa, nháy mắt nói "Không khóc, không khóc, ca ca ở đây rồi." Cửu công chúa vùi mặt vào bàn tay, khóc như đứt từng khúc ruột, không rõ do cảm động hay bi thương. Diêu Dao biết rõ, gian nan nàng chịu đựng mấy tháng qua lớn hơn bất cứ thống khổ nào trong quá khứ, nàng cần phải phát tiết. Gần nửa canh giờ sau, Từ Nam Phong phân phó đám nha hoàn mang đồ ăn lên, chuẩn bị thiết yến. Vừa bước vào cửa, nàng tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Cửu công chúa. Cảm xúc của nàng quả nhiên tốt hơn nhiều, dù rằng đôi mắt sưng đỏ rõ ràng vừa khóc xong nhưng tốt xấu gì cũng đã nở nụ cười. Từ Nam Phong nháy mắt với Diêu Dao mấy cái, dùng khẩu ngữ nói "Tiểu Dao nhi, ngươi thật lợi hại." Diêu Dao cũng trả nàng một ánh mắt: Đó là tất nhiên. Hai người dùng ánh mắt nói chuyện, rơi vào mắt người nào đó, tự nhiên dẫn đến việc ghen tuông. Từ Nam Phong đột nhiên bị Kỷ vương kéo ra khỏi cửa, lôi đến góc hành lang nghiêm túc gặm nhấm một phen. Trong khoảnh khắc, cánh môi Từ Nam Phong hồng nhuận, mà Kỷ vương cũng liếm cánh môi, ánh mắt thâm trầm nhìn Từ Nam Phong, bộ dạng này dĩ nhiên là chưa thỏa mãn. Diêu Dao nhìn thấy tất cả, lập tức buông lời trêu ghẹo hai người "Giữa thanh thiên bạch nhật, cái đôi cẩu nam nữ này sao lại không biết kiềm chế như vậy chứ?" Từ Nam Phong liều mạng lùa cơm vào miệng, tỏ vẻ bình tĩnh đáp "Ăn cay vào nên phát hỏa." "À, hóa ra là do phát hỏa." Diêu Dao nhướn mày, lộ ra ý cười ngầm hiểu hiểu rõ xấu xa, hắn gắp cho Cửu công chúa một miếng cải trắng phỉ thúy, cười hì hì "Tiểu Cửu nhi ăn nhiều rau dưa thêm một chút, cái này không phát hỏa." Kỷ vương cũng không chịu lép vế, ngay lập tức gắp một miếng cá bỏ vào bát Từ Nam Phong, ôn hòa nói "Phu nhân, ăn nhiều một chút." Đối với thái độ sủng thê vô độ này của Tứ ca nhà mình, Cửu công chúa từ lâu đã bất mãn, nàng hùa theo, múc cho Diêu Dao một bát canh, thấp giọng nói "Tiểu Dao nhi, uống một chút canh làm ấm cơ thể." "..." Kỷ vương trầm mặc một lát, lại gắp một miếng ức vịt cho Từ Nam Phong "Phu nhân, ức vịt này là do đầu bếp đặc biệt làm, ăn rất ngon, nàng nếm thử một miếng." "Tiểu Dao nhi, miếng thịt nai này cho ngươi, rất bổ dưỡng." "Phu nhân, món gà hầm thuốc bắc này chế biến mất hơn nửa ngày, nàng nếm thử xem mùi vị thế nào?" "Tiểu Dao nhi, mau ăn bát cánh vây cá này." "Phu nhân, ta đút cho nàng." Qua thời gian một chén trà nhỏ, thức ăn trong bát Từ Nam Phong và Diêu Dao đã chồng lên thành hai ngọn núi nhỏ, hai người đồng thời thở dài một hơi. Buổi chiều, Diêu Dao tự mình tiễn Cửu công chúa về cung. Đến cửa cung, Cửu công chúa mở dù, chỉnh lại áo khoác lông cừu. Nàng chậm rãi bước từng bước trên đoạn đường phủ tuyết, bỗng nhiên nhìn thấy Diêu Dao mặc một thân áo choàng màu xanh, thân hình cao đứng đứng trong tuyết, vẫy tay cười với nàng. Cửu công chúa cũng cười đáp lại, nhưng lúc vừa quay người đi, ý cười trên mặt cũng phai dần, thay vào đó là một mảnh thâm trầm. Nàng chưa về Lai Nghi điện mà đến Noãn Các gặp mặt Hoàng đế. Cuối năm là lúc đám quan viên nghỉ ngơi, Hoàng đế cũng hiếm khi được dịp thanh nhàn, ở trong Noãn Các tô tô vẽ vẽ. Thấy Cửu công chúa bước vào, hắn hơi liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức thu hồi sự chú ý vào bức tranh dưới ngòi bút lông, nghiêm túc mở miệng "Ngươi đã đi gặp Lĩnh Nam Vương, cảm thấy thế nào?" "Rất tốt." "Nếu cảm thấy tốt thì an phận lập gia đình, đừng để Đại Viêm mất mặt. Lĩnh Nam có bốn mươi ngàn binh lính, nhưng trời cao Hoàng đế xa, không ai rõ con số cụ thể là bốn mươi ngàn hay mười vạn. Lý Dao thiếu niên này không phải là người đơn giản, ngươi đến đó, nhất định phải thay trẫm giám sát hắn." Hoàng đế tính toán cũng thật hay, vừa gả một công chúa qua đã vọng tưởng có thể khống chế được binh quyền của Lĩnh Nam vương. Cửu công chúa không lên tiếng, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhợt nhạt, sự trào phúng không nói ra lời cũng đã quá rõ ràng. Thấy nàng vẫn chưa đi, Hoàng đế trầm giọng hỏi "Làm sao, còn có việc?" "Ta muốn gặp thị vệ của ta." Hoàng đế làm như không biết, hừ một tiếng "Ngươi từ lâu đã không có thị vệ, chỉ có một Ngàn Ngưu Vệ Lưu Bái." Nàng mím chặt môi, cố chấp nói "Ta muốn nhìn thấy hắn." "Tốt thôi." Hình như tâm tình của Hoàng đế hôm nay không tệ, hiếm có dịp hắn không tức giận mà đặt bút xuống, nghiêm mặt nói "Ngươi đi gặp hắn nói cho rõ ràng, để hắn dẹp ý nghĩ này đi. Tích Nguyệt, ngươi luôn là người thông minh, ta sai người đem hắn đến trước mặt ngươi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi cần phải cân nhắc cẩn thận." Cửu công chúa trầm mặc cúi đầu lui ra ngoài. Hoàng đế quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, đến ngày thứ hai đã sai người giải Kiếm Nô đến gian bên của Lai Nghi điện. Nhìn thiếu niên xiêm y đơn bạc, trên người chằng chịt vết thương, ngón tay cầm chén trà của Cửu công chúa trắng bệch, nước trà trong chén cũng sóng sánh, dường như phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể khống chế không để bản thân thất thế. Kiếm Nô gầy đi rất nhiều, vóc người cao gầy như trúc, tóc tai rối tung, khóe miệng còn có máu đọng. Hắn mang xiềng xích, bị hai thị vệ cưỡng chế ép quỳ xuống, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Cửu công chúa, dường như muốn khắc toàn bộ hình dáng của nàng vào trong xương tủy. Ngón tay của Cửu công chúa khẽ run, nàng đặt chén trà xuống nói "Các ngươi lui ra ngoài trước, bổn cung muốn nói chuyện riêng với Ngàn Ngưu Vệ." Đám thị vệ như hai bức tượng đá đứng bất động hai bên, Cửu công chúa cũng đoán được bọn họ là do phụ hoàng phái đến giám thị mình nên cũng không cưỡng ép. Nàng đứng dậy bước đến trước mặt Kiếm Nô, thấp giọng nói "Bọn họ lại đánh ngươi?" Kiếm Nô yên lặng nhìn nàng, giọng nói khàn khàn đáp lời "Vết thương nhỏ thôi. Điện hạ gầy." Cửu công chúa vươn tay, tựa hồ như muốn chạm vào vết thương của hắn, đầu ngón tay chỉ cách da thịt Kiếm Nô một tấc, lại dừng lại một cách khó khăn. Nàng cuộn đầu ngón tay, nắm chặt thành quyền, giả vờ thả lỏng nói "Ngươi biết không, ta phải lập gia đình rồi." Kiếm Nô chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng, cánh môi run rẩy hỏi lại "Điện hạ... vừa nói cái gì?" Cửu công chúa quét mắt nhìn thái giám và cấm vệ trong phòng, cổ họng như tắc nghẹn, lại cố chấp nở một nụ cười, nhẹ giọng nói "Phụ hoàng phong ta là Ninh An công chúa, tứ hôn cho Lĩnh Nam vương Lý Dao, sang năm sau sẽ thành hôn. Kiếm Nô, Lĩnh Nam vương là chư hầu một phương, đi theo hắn, sẽ không có người dám khi dễ ta." "... Điện hạ, không cần ta?" Hai mắt của Kiếm Nô trống rỗng, hắn bỗng chốc thoát ra khỏi sự khống chế của hộ vệ, xiềng xích theo động tác của hắn cũng đung đưa như một bài hát buồn. Hắn lớn tiếng chất vấn, trong giọng nói không giấu được sự bất lực và bàng hoàng "Có người bảo hộ điện hạ, cho nên, điện hạ không cần ta nữa?" Cửu công chúa run rẩy, trong lồng ngực giống như có thiên quân vạn mã giày vò nàng, vừa buồn bực vừa đau lòng. Một lát, nàng chỉ có thể giả bộ bình thả nói "Kiếm Nô, thời gian khổ sở của ta đã kết thúc, ngươi không vui sao?" "Điện hạ, người hài lòng sao?" "Hài lòng chứ. Vì sao lại không hài lòng?" "Nếu hài lòng, vậy tại sao điện hạ... lại khóc?" Nghe vậy, Cửu công chúa ngẩn người ra, nàng sờ tay lên mặt, sờ thấy một dòng nước mắt nóng ấm.