Chương 11: Con cháu hoàng tộc quả nhiên không bình thường!

Manh Sủng

Bố Đinh Lưu Ly 12-10-2023 19:01:50

Kỷ Vương vô tư lại tuyệt đối chân thành, đối xử với thê tử tương lai tràn đầy che chở cùng tôn kính, cho dù người thê tử này chỉ là gặp dịp thì chơi. Trong lòng nàng có chút ấm áp, cũng có chút mờ mịt. Bởi vì quan hệ phức tạp trong nhà mà Từ Nam Phong đã sớm hình thành thói quen cô độc một mình, sự dịu dàng và quan tâm của Lưu Hoài giống như một con thú xâm phạm lãnh địa của nàng làm nàng không biết nên làm thế nào mới tốt. "Nam Phong đang suy nghĩ gì vậy?" Tiếng nói trầm thấp lại dịu dàng của Kỷ Vương phá vỡ suy tư của nàng. Nàng ngẩng đầu lên, một đoạn tóc mai bị gió thổi tung ra sau tai, nàng giống như có điều suy nghĩ, nói,"Thiếu Giới trong lời đồn, không giống như vậy." "Hửm?" Kỷ Vương nở nụ cười, hứng thú nói,"Mọi người đồn đại ta như thế nào?" Nhu nhược, vô năng, không có chủ kiến, bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối rữa... Từ Nam Phong không đành lòng nói ra những từ ngữ tàn khốc này, nàng không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nói,"Nói chung, hạ thấp nhiều hơn khen ngợi." Kỷ Vương không quan tâm người khác đánh giá lắm, khuôn mặt vẫn tràn đầy tươi cười nói,"Ngươi biết không, tai mắt của con người đều biết tự lừa dối bản thân. Ta có hai mắt mù, ngược lại có thể che đậy điều mê hoặc, thấy rõ được rất nhiều chuyện." "Thiếu Giới lòng dạ độ lượng, thật khiến người khác phải khâm phục." Bất tri bất giác, Từ Nam Phong đã không còn phòng bị hắn nữa, dần dần dùng thân phận ngang hàng Kỷ Vương mà trò chuyện, nàng lạnh nhạt nói,"Tả Khâu Minh mắt mù viết "Tả Truyện", Yếu Ly cụt tay mà giết Khánh Kị, Tôn Tẫn bị tra tấn nên bại Ngụy Quân, giống như họa phúc khôn lường, ai biết đâu được liệu nó có phải là phúc hay không." Coi như là nàng biến đổi đi một chút để an ủi hắn đi. Kỷ Vương khẽ mỉm cười, khóe miệng giương lên tạo thành một độ cong sinh động mà chân thành,"Ta chỉ biết Nam Phong võ nghệ xuất sắc, lại không biết ngươi cũng đọc nhiều sách vở, nói có sách, mách có chứng, hạ bút thành văn như vậy." "Không có, chẳng qua là đùa bỡn mấy trò mèo nên đọc được ít chữ thôi." Từ Nam Phong ít khi được người khác khen ngợi, nhất thời hai gò má tỏa ra nhiệt độ, đỏ hồng đến tận mang tai. Nàng theo bản năng giơ tay đặt lên trên má để giảm nhiệt độ, trong lòng thầm cảm thấy may mắn: Cũng may Kỷ Vương không thấy bộ dạng lúng túng này của nàng. Lê trắng hạnh hồng, xanh đậm xuân sâu, trời đất được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu son đỏ hoa mỹ. Hai người đứng sóng vai, thỉnh thoảng nói chuyện, thời gian bất giác trôi đi thật nhanh. Một lúc sau, Kỷ Vương nhẹ nhàng hỏi,"Mặt trời xuống núi rồi sao?" Từ Nam Phong ngẩng đầu, nhìn lại một vòng, mặt trời đỏ hồng đã hoàn toàn lặn mất tăm, chỉ còn vài ánh hoàng hôn lưu luyến dừng lại ở chân trời giống như phượng hoàng tung cánh xoay vòng bên trên một mảnh hoa cỏ xanh um tùm. Cảnh đẹp như vậy, Kỷ Vương đương nhiên không thể nhìn thấy, Từ Nam Phong nhẹ giọng nói ra những gì mình nhìn thấy. "Đúng vậy, hoàng hôn lặn ở phía tây, còn lại một vài ánh hoàng hôn chiếu vào đỉnh núi. Bây giờ gió đã bắt đầu thổi, lau sậy xanh biếc như làn sóng rung động, ngươi có thể nghe thấy." Kỷ Vương theo lời nàng nghiêng tai, giống như thật sự có thể qua lời nàng nói mà nhìn thấy cảnh đẹp, khóe miệng hắn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. "Ngươi nghe được tiếng gió thổi làm lay động cỏ không?" Từ Nam Phong hỏi. "Nghe được, ta còn nghe thấy tiếng nước gợn sóng." Kỷ Vương nói. Từ Nam Phong nhìn về phía hồ nhỏ, phụt cười nói,"Chỉ có mấy con vịt hoang ở thủy đình thôi mà." Từ Nam Phong lâu rồi chưa được cười một nụ cười thoải mái, Kỷ Vương hơi ngạc nhiên, nghiêng mặt tới phía nàng. Rõ ràng hắn che mắt lại, nhưng Từ Nam Phong lại cảm thấy giống như bản thân có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn đang dừng trên người mình. Một cơn gió thổi tới, dải lụa trên mắt Kỷ Vương phấp phới bay theo gió, nghịch ngợm phất qua gò má nàng như lông chim sượt qua, có chút ngứa. Đại khái chắc do ánh hoàng hôn quá xinh đẹp, rực rỡ, khiến tâm tư con người đều nhiễm lên màu son say lòng người. "Còn gì nữa không?" Kỷ Vương nhìn về phía nàng, nhẹ giọng hỏi. ... Còn có? Từ Nam Phong lại ngẩng đầu quan sát một phen, nói,"Bầu trời rất đẹp, chân trời phía đông là một nhuộm một màu xanh lam, phía tây có màu sắc rực rỡ... A, trước núi còn có cò trắng thấp bay về phía dòng suối." Kỷ Vương vẫn cười,"Còn gì nữa không?" "Hoa cỏ bên trong hồ mọc rất sâu, mỗi khi hồ động liền có thể cọ rửa đá sỏi, ta nghĩ, đến khi vào thu, hoa lau màu trắng bay múa đầy trời nhất định cũng rất đẹp." Kỷ Vương nhìn chằm chằm nàng,"Còn gì nữa không?" "..." Từ Nam Phong nhìn xung quanh một chút, nàng thật sự không biết còn cảnh vật gì để nói nữa rồi. Nàng vốn là người ít nói, không biết làm sao để nói lời ngon tiếng ngọt khiến người khác hài lòng, một lát sau, nàng không thể làm gì khác hơn là thành thực nói,"Trên ủng ngươi có một con ếch xanh nhỏ." Kỷ Vương ngẩn ra, lập tức cười nhẹ. "Nó nhảy từ ủng ngươi vào bụi cỏ rồi." Từ Nam Phong nói. Kỷ Vương đưa tay chạm vào chóp mũi mình, mặt mũi cười đến xán lạn. Từ Nam Phong không hiểu hắn đang cười cái gì, nàng mờ mịt nhìn hắn nhưng Kỷ Vương chỉ lắc đầu, hướng mặt về phía nàng ôn nhu nói,"Trời lạnh rồi, ta đưa ngươi về thành thôi." Sắp tới giờ dùng bữa tối rồi, quả thực cũng không còn sớm nữa nên Từ Nam Phong không từ chối, bước lại gần xe ngựa đang dừng ở ven đường. Nàng vừa đi được hai bước, lại chợt nhớ tới Kỷ Vương không nhìn thấy đường, đường này dốc lại có bãi cỏ nên có chút lồi lõm, Từ Nam Phong sợ Kỷ Vương té nên lại trở lại chỗ cũ, nghĩ giúp hắn dẫn đường. Ngoài dự liệu, lần này nàng liền thấy được hình ảnh kinh diễm nhất trên đời. Dải lụa bên tóc mai của Kỷ Vương có một con bươm bướm đẹp tuyệt trần đậu xuống. Cánh bướm nhẹ nhàng hơi bay bay, dải lụa trắng tung bay theo gió, chỉ trong một thoáng chốc, Từ Nam Phong sinh ra một loại ảo giác giống như là người nam nhân anh tuấn trước mặt mình sẽ hóa thành bướm mà bay đi. Kỷ Vương chắp một tay sau lưng, tử y lay động tạo nên sự cao quý, cho dù bươm bướm đậu ở bên tóc mai cũng không mảy may cảm giác thấy, như là trăng thanh gió mát, vô cùng lỗi lạc. Bươm bướm ôn nhu với hắn vừa vặn bổ sung cho nhau, tạo nên một bức tranh kỳ lạ lại hài hòa. Thấy Từ Nam Phong mãi không có động tĩnh, hắn hơi nghiêng đầu, nắm bắt cho dù là âm thanh nhỏ nhất, hắn hỏi,"Nam Phong, ngươi đang ở đây sao?" Bươm bướm bị quấy nhiễu, đập cánh rời đi. Từ Nam Phong hoàn hồn, vội ho khan một tiếng,"Ờ." Vừa nói, nàng liền bước lên trước, do dự nắm lấy một mảnh tử bào,"Ta dẫn ngươi đi qua sườn núi, ngươi đi chậm một chút." Kỷ Vương nhẹ nhàng gật đầu, cưỡng chế mang câu "Để Diêu Giang dẫn đường" nuốt vào trong bụng, ngoan ngoãn để Từ Nam Phong nắm lấy ống tay áo. Hai người một trước một sau, đi cách nhau không đến một thước, hắn còn có thể ngửi thấy mùi hương từ người Từ Nam Phong, mùi hoa quế hương nhàn nhạt bay theo từng bước chân nàng tỏa ra mùi hương tươi mát nhã nhặn. Từ Nam Phong chỉ lo Kỷ Vương sẽ té ngã nên luôn nắm chặt lấy một bên tay áo hắn, vải vóc thượng hạng cũng nổi lên vết nhăn nheo. Kỷ Vương im lặng đi theo sau, mỗi bước đều vững vàng chứ đừng nói đến té ngã, ngay cả lảo đảo cũng không thấy khiến Từ Nam Phong thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng lại có chút không tin nổi: Nếu không có dải lụa trên mắt hắn thì nàng đã cho rằng mắt Kỷ Vương nhìn rõ giống người bình thường rồi. Thật vất vả mới đi tới bên cạnh xe ngựa, Từ Nam Phong nhìn quanh nói,"Gió lạnh, mời điện hạ vào trong xe ngựa nghỉ ngơi..." Còn chưa nói xong, nàng đã cảnh giác ngậm chặt miệng, quay đầu nhìn rừng cây nhỏ u ám bên đường. Lúc này không có gió nhưng những lá cây lại cọ vào nhau thành tiếng vang, nếu như không phải thú hoang đi qua thì chỉ có một khả năng. Có người mai phục. Lúc đại não nàng phản ứng thì thân thể cũng đồng thời cử động. Nàng đi đến phía trước che chở Kỷ Vương, đồng thời cũng rút ra cây trâm sắc bén trên búi tóc, tóc dài đen nhánh như nắng chiều lập tức tung lên, xõa ra rải rác ở bên hông, mềm mại phất qua mu bàn tay Kỷ Vương. Đầu tóc rối tung càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng trẻo của nàng, ánh mắt nàng lạnh lẽo, cảm giác so với lúc bình thường lại sắc bén hơn nhiều. Ánh hoàng hôn hoàn toàn tắt hẳn, từ bụi cây tăm tối vang lên tiếng sột soạt, lập tức từ đó chui ra một bóng người. Ánh mắt Từ Nam Phong lạnh lẽo, cầm trâm muốn đâm tới, người kia sợ hãi liên tiếp lùi về sau mấy bước, cười khổ giơ tay lên,"Từ cô nương, là ta, Diêu Giang." Chỉ còn nửa thước nữa cây trâm liền đâm vào người hắn, Từ Nam Phong miễn cưỡng dừng tay lại, kinh ngạc nói,"Diêu quản gia, ngươi trốn trong bụi rậm làm gì?" Diêu quản gia cười cười đổ mồ hôi lạnh, hắn còn chưa nói chuyện, Kỷ Vương ở phía sau đã mở miệng nói trước,"Lúc nãy ta dặn hắn vào thành mua bánh ngọt, chắc hắn vừa mới trở về." Từ trong thành đi đến đây, sao lại đi qua rừng cây? Tuy Từ Nam Phong có chút nghi hoặc trong lòng nhưng nếu Kỷ Vương đã mở miệng, nàng cũng không tiện nói thêm gì nữa. Từ Nam Phong giơ tay dùng cây trâm vấn lại tóc, cười cười với Diêu Giang,"Thất lễ rồi." Nàng đã luyện tập kiến thức cơ bản đến mấy năm, nhưng vẫn chưa từng giơ đao thật kiếm thật đánh nhau, nàng sợ bóng sợ gió một lúc, đến lúc lên xe ngựa, tay vẫn còn hơi run run. Nhưng không nghĩ tới Diêu Giang vẫn lấy ra một hộp bánh to, hộp gỗ sơn đỏ, bên trên có bảng hiệu đánh dấu của Phúc Thọ Lâu. Diêu Giang đưa hộp bánh ngọt Phúc Thọ Lâu đến trước mặt Từ Nam Phong,"Cô nương, đây là bánh ngọt vương gia đặc biệt sai tại hạ đi mua để người nếm thử." Kỷ Vương lễ nghi chu toàn khắp nơi, tặng trà lại dẫn nàng đi xem cảnh đẹp, xem xong cảnh đẹp lại còn có đồ ăn ngon, Từ Nam Phong càng ngày càng ngượng ngùng, ôm hộp bánh ngọt vào trong lòng, nhỏ giọng nói,"Vương gia... Để Thiểu Giới hao tâm rồi." "Cô nương, người tương lai chính là người của Vương gia, không cần khách khí như vậy." Diêu Giang ở bên ngoài xe ngựa chen vào một câu, sau đó liền lập tức giơ roi khởi hành đi về thành. "Ta nghĩ sau khi tỉnh ngủ ngươi sẽ đói bụng nên mới để Diêu Giang đi tới Phúc Thọ Lâu một chuyến." Xe ngựa hơi rung nhẹ nhưng Kỷ Vương vẫn ngồi thẳng tắp như cây tùng, hắn mỉm cười nói,"Ngươi mở ra nếm thử xem có hợp ý hay không." Từ Nam Phong nghe lời mở hộp ra, nhất thời một hương thơm phả vào mặt nàng, tràn đầy cả toa xe. "Nhiều vậy sao." Từ Nam Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn đủ loại bánh ngọt tinh xảo trong hộp, nàng mở ra một tầng lại có thêm một tầng, tổng cộng liền tới mười tám loại, mỗi loại đều có vị khác nhau. "Cái này tên là "Mãn Đường Xuân", là dùng mười tám loại hoa khác nhau trộn lẫn làm ra, chỉ có mùa xuân hàng năm mới có thể nếm thử." Từ Nam Phong định thần nhìn lại, quả nhiên mỗi một loại bánh ngọt đều được điêu khắc thành hình dáng hoa tươi nho nhỏ, một miếng bánh đủ để cho vào miệng, không biết phải phí bao nhiêu tâm tư mới làm được "Mãn Đường Xuân" này. Trước kia nàng chỉ nghe được từ trong miệng mẹ con Từ Uyển Như, không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy, lại còn có thể ăn đến no bụng. Con cháu hoàng tộc, quả nhiên không bình thường.