Chương 64: Hắn run rẩy móc từ trong ngực ra một tấm lệnh bài

Manh Sủng

Bố Đinh Lưu Ly 12-10-2023 19:01:50

Lúc đó đã vào đêm, gió biển lạnh lẽo mà ẩm ướt ập tới tàn phá làng chài thưa vắng. Thủy triều ập lên như hồi trống điên cuồng, hợp với ánh đao bóng kiếm dưới trăng. Đó là ngày thứ tám Cửu công chúa tìm thấy Diêu Dao, cũng là ngày thứ tám bọn họ chạy trốn. Lão Vương phi như một con chó hoang phát điên, bà ta đem toàn bộ cái chết của hai đứa con trai giận chó đánh mèo tính toàn bộ lên đầu Diêu Dao. Bà điên khùng nghĩ rằng do Diêu Dao trở về khắc chết con trai mình nên không do dự điều động toàn bộ thế lực trong tay tạo phản, đánh chiếm Lĩnh Nam Vương phủ. Sau khi Diêu Dao rơi xuống biển, vô tình bị sóng cuốn đến vùng đất sỏi đá khô cằn này, trước mắt không thể liên lạc với quân đội của mình, đành phải cùng Cửu công chúa xuôi theo đường thủy chạy trốn. Ròng rã mấy ngày, Diêu Dao gần như đã kiệt sức. "Đã đến ngày thứ tám rồi mà quân viện trợ vẫn bặt vô âm tín ..." Diêu Dao mệt mỏi dựa vào tảng đá ngầm sau lưng, trong tay nắm chặt Phù trang đao, cười khinh miệt một tiếng "Đám tạp chủng, vương bát đản." Ánh trăng lạnh lẽo thê lương chiếu xuống cát trắng, phản chiếu gương mặt trắng bệch của Cửu công chúa. Nàng trầm mặc hồi lâu, vươn tay lau vết máu trên khóe miệng Diêu Dao, kiên định nói "Yên tâm, bọn họ nhất định đang trên đường tới. Bên người chúng ta còn có hộ vệ của Tứ ca, nhất định có thể hỗ trợ huynh bình an trở về Lĩnh Nam vương phủ, tự tay đâm chết nữ phản tặc kia." Ánh mắt Diêu Dao nhìn về phía xa xa thấy mấy tên hộ vệ cũng sắp kiệt sức, ý cười trên miệng cũng nhạt đi. Hắn cố sức nâng tay, theo thói quen muốn kiểm tra xem Cửu công chúa có bị thương không, nhưng lại nhớ ra tay mình dính máu bụi dơ bẩn, đành lặng lẽ thả xuống. "Nha đầu ngốc, những hộ vệ của Tứ ca muội là người Trung Nguyên, không có kỹ năng bơi lội, lại bôn ba đến vùng đất man di mọi rợ này, sao có thể thắng được bọn rắn độc thổ địa." "Một ngày nữa thôi, chỉ cần chúng ta chống đỡ thêm một ngày nữa là có thể đến địa bàn quận Tượng tập hợp binh mã với Lữ quận trưởng." "Tiểu Cửu nhi, muội ở cạnh ta thực sự quá nguy hiểm, vẫn nên để Tứ ca muội đưa muội trở về Lạc Dương, tránh xảy ra bất trắc thì hơn ..." Cửu công chúa hung dữ cắt ngang lời hắn "Có ta ở đây, huynh nhất định không xảy ra chuyện gì." Ánh trăng lạnh băng hiện lên trong mắt Diêu Dao, hơi lóe lên chút ánh sáng kỳ dị, nửa giống cười, nửa giống bi thương. Hắn nhếch môi, đem toàn bộ máu trong cổ họng nuốt xuống "Ta không nên mang muội tới nơi này. Trước đây là do ta tự cho là đúng, chỉ muốn muội có thể thoát khỏi Ô Lặc Xương, nhưng không ngờ lại để muội rơi vào một cái bẫy khác ..." "Đừng nói như vậy, huynh đối với ta rất tốt, ta đều ghi nhớ trong lòng ... Tiểu Dao nhi, chúng ta nhất định phải chịu đựng được." Cửu công chúa liếc mắt nhìn chân trời tối tăm, nhỏ giọng tự nhủ "Huynh nhìn xem, trời sẽ sáng nhanh thôi." "Từ Nam Phong từng nói, trải qua thời gian càng lâu, mọi chuyện đều sẽ tốt hơn. Muội muốn tin tưởng nàng ấy một lần. Tiểu Dao nhi, huynh nhất định ... cũng phải tin muội một lần." Sóng biển cuồn cuộn đập lên đá ngầm, bọt biển trắng xóa văng khắp nơi. Có một ít nước biển bắn lên tóc Cửu công chúa, tạo thành mấy miếng bọt trắng như tuyết, rất nhanh lại tan đi. Lĩnh Nam quanh năm ấm áp, không có cơ hội nhìn thấy hoa tuyết. Diêu Dao nhìn tiểu cô nương càng ngày càng thành thục trước mặt, cười nhẹ một tiếng, ánh mắt cũng ôn hòa hơn "Mùa xuân năm nay lúc muội vừa đến Lĩnh Nam, muội nói muội rất nhớ tuyết ở phương bắc, nhưng ở Lĩnh Nam này chẳng bao giờ có tuyết rơi ..." "Huynh liền chuyển mấy trăm gốc lê từ nơi khác đến trồng trong Lĩnh Nam vương phủ, gió vừa thổi qua, trên mặt đất trắng như tuyết, giống như vừa trải qua một trận tuyết vậy." Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, đôi môi tái nhợt của Cửu công chúa hơi cong lên "Huynh phải sống thật khỏe mạnh, mùa xuân năm sau chúng ta lại cùng nhau ngắm hoa lê." "Được." Diêu Dao nâng tay lau vết máu bên khóe môi, nhẹ giọng hỏi "Muội trở về Lạc Dương, đã nhìn thấy hắn chưa?" Cửu công chúa hiểu rõ "hắn" trong lời nói của Diêu Dao là ai, lòng trùng xuống, quay đầu đi chỗ khác "Đã nhìn thấy rồi." "Hắn như thế nào?" "Rất tốt. Tìm được đường sống trong chỗ chết, lập được đại công, sau này đường quan rộng mở ... được triều đình trọng dụng." Nói những lời cuối cùng, Cửu công chúa hơi run rẩy. Nàng nhắm chặt mắt lại, đè nén nước mắt chực rơi, trong đầu toàn là bóng dáng khập khiễng cô độc của Kiếm Nô. "Như vậy thì tốt." Diêu Dao thở dài một tiếng "Tương lai muội trở lại thành Lạc Dương, ta sẽ không lo lắng có người bắt nạt muội." Cửu công chúa cảm giác tim bị quất một cái, trong lòng trào dâng sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Nàng không hiểu sao Diêu Dao lại biết Kiếm Nô bị phế một chân, như vậy đã đủ giam cầm hắn cả đời rồi ... Yếu đuối trong giây lát, Cửu công chúa rất nhanh đã lấy lại tinh thần "Hắn còn nói, nếu như lần sau gặp lại huynh nhất định phải đánh một trận." "Tiểu tử kia càng ngày càng cuồng vọng, ca ca đây chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đủ nghiền chết hắn." Vừa nói, Diêu Dao vừa giơ ngón tay út lên. Gió biển thổi càng lúc càng mạnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng đến. Diêu Dao đề cao cảnh giác, vịn vào chuôi đao đứng thẳng người, lộ nửa cái đầu sau tản đá ngầm quan sát xung quanh. Hắn nhìn thấy mấy đốm lửa như u linh di chuyển trong bóng đêm. "Chủ tử, bọn chúng đã đuổi tới nơi. Ngài mau lên ngựa, cứ chạy thẳng hướng tây bắc là sẽ đến quận Tượng. Thuộc hạ sẽ giúp ngài cản đường." Mấy tên thị vệ Trung Nguyên toàn thân đều là máu đồng loạt rút đao, chuẩn bị tư thế liều chết đánh một trận "Chủ tử, ngài mau đi thôi." Diêu Dao gắng gượng đứng lên, giúp Cửu công chúa lên ngựa, bản thân hắn cũng xoay người nhảy lên, hai người đều cưỡi chung một con ngựa. Diêu Dao vỗ mạnh vào mông ngựa, quát lên "Chạy đi." Lỗ mũi con ngựa phun ra khí trắng, tung vó xông ra ngày, băng qua làng chài, chạy dọc theo con đường mòn dẫn đến phương Bắc. Tiếng gió gào rít bên tay, phía sau truyền đến tiếng đao thương và tiếng kêu gào thảm thiết. Cửu công chúa không dám quay đầu, hai tay nắm chặt dây cương, giục ngựa chạy thật nhanh tránh đám truy binh. Nhưng con ngựa này đã chạy ba bốn ngày không nghỉ, từ lâu đã là nỏ mạnh hết đà. Nhìn đám truy binh càng ngày càng gần, trong lòng Cửu công chúa nóng như lửa đốt. "Trước tiên rẽ phải đã." Diêu Dao ngồi phía sau chỉ hướng cho nàng, thuận thế rút đao chém xuống một nhát làm mấy cây gậy trúc và lưới đánh cá của ngư dân đổ xuống đất, chắn ngang đường đi, chặn lối truy binh. Tên chỉ huy phát lệnh, đám truy binh tản ra bốn phía, nương theo mấy lối nhỏ đuổi theo, âm mưu muốn chặn đầu hai người. Thậm chí có kẻ còn giương cung, âm mưu bắn chết hai người đang chạy trốn. "Lão phu nhân nói, không để kẻ nào sống sót." Đám người Lĩnh Nam dùng tiếng địa phương gào thét, Cửu công chúa chỉ nghe được một câu này. Nhưng câu này làm trái tim nàng lạnh giá. Nữ tặc kia đến cả tính mạng của Công chúa đương triều cũng không để ý, e rằng bà ta định cá chết lưới rách rồi. Vút vút ... Vô số mũi tên bắn tới, đa phần đều bị Diêu Dao ngồi phía sau dùng đao cản lại, nhưng có vài mũi tên bắn vào mông ngựa. Con ngựa bị đau, hí dài một tiếng, bắt đầu chạy như điên. Sau lưng Diêu Dao chợt cảm thấy đau đớn, tay hắn càng ôm chặt Cửu công chúa, run rẩy nói "Cẩn thận, đừng để ngã xuống." Không biết qua bao lâu, con ngựa vọt vào một khu rừng rậm rạp, đám truy binh bị bỏ lại phía sau, không còn thấy tung tích nữa. Con ngựa nặng nề thở hổn hển, tốc độ càng ngày càng chậm. Cửu công chúa sợ truy binh đuổi theo nên liều mạng đạp vào bụng ngựa. Con ngựa vô lực đi thêm hai bước nữa, cuối cùng móng trước mềm nhũn, ngã rạp xuống đất. Cửu công chúa và Diêu Dao không kịp đề phòng đã bị ngã xuống. Trong chớp mắt, Diêu Dao vô thức bảo vệ Cửu công chúa trong ngực, dùng cơ thể mình làm đệm thịt nên ngoại trừ bị hoảng sợ và trầy chút da ở tay thì nàng không bị thương nặng. Con ngựa gầy ngã xuống mặt đất, nó hít thở không thông, vài giây sau từ miệng và mũi nó đều trào máu. Khi chết con ngựa còn mở to mắt, khóe mắt nó hình như có một vệt nước ẩm ướt chảy xuống. Cửu công chúa tóc tai rối bù ngồi co mình trong rừng rậm u ám, rất lâu sau mới hoàn hồn, quờ quạng tìm Diêu Dao "Tiểu Dao nhi, huynh không sao chứ? Ngã ngựa có bị thương không?" Diêu Dao nằm yên lặng trên cỏ, cả người không nhúc nhích, chỉ có hơi thở mỏng manh chứng tỏ hắn còn sống. Cửu công chúa luống cuống tay chân, cố sức nâng nửa người hắn lên, để đầu Diêu Dao dựa vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ mấy cái "Tiểu Dao nhi, Tiểu Dao nhi." Nàng sờ thấy một v@t cứng nhô ra, dường như còn có chất lỏng đang chảy, thấm ướt cánh tay nàng. Tâm trạng Cửu công chúa hoảng loạn, sờ dọc theo v@t cứng, thấy tay mình đã dính đầy máu tươi. Đó là nửa mũi tên từ trận mưa tên vừa rồi. Chuôi tên bị chặt đứt, cũng không rõ hắn bị thương từ lúc nào, nhưng không muốn để Cửu công chúa lo lắng đành chính mừng gắng sức ngồi trên ngựa, chịu đựng đau đớn chạy trốn đến tận lúc này. Vừa rồi từ trên lưng ngựa ngã xuống, lưng hắn chạm đất, mũi tên lại đâm vào sâu hơn một chút. Hô hấp của Cửu công chúa như ngừng lại, giọng nói bắt đầu run rẩy "Tiểu Dao nhi ... Tiểu Dao nhi ..." Diêu Dao vẫn không có phản ứng. Rừng rậm Lĩnh Nam là địa phương nguy hiểm nhất. Người vô tình lạc vào đây vĩnh viễn không đoán trước được ẩn sau đám cây cỏ xanh mướt kia là loài thú dữ nào. Cửu công chúa không dám ở lại lâu, đành tự ép buộc bản thân tỉnh táo lại, cởi ngoại bào che đầu và cổ Diêu Dao tránh cho hắn bị côn trùng độc đốt. Nàng cắn chặt răng, khoác cánh tay Diêu Dao lên đôi vai gầy yếu của nàng, khó nhọc dìu hắn đi từng bước một, vất vả nhích từng bước tới phương hướng mặt trăng lặn. Cánh rừng có một con sông nhỏ, dòng nước nhẹ nhàng cọ rửa lớp đá cuội trên cạn, ánh trăng bạc chiếu xuống nước, bên bờ sông có một bến tàu đơn sơ. Cửu công chúa nhìn thấy một con thuyền gỗ nhỏ, chắc là do ngư dân để lại. Cửu công chúa dường như thấy có hi vọng, nàng lau mồ hôi trên trán, chống đỡ sự mệt mỏi cực hạn, đỡ Diêu Dao tiến vào trong khoang thuyền. Thuyền nhỏ đung đưa dữ dội, Cửu công chúa vô lực ngã lên người Diêu Dao. Chiếc thuyền đánh cá dù cũ nát nhưng vẫn chưa bị dột. Trên nốc có một lỗ thủng, ánh trăng mờ mờ chiếu vào, gương mặt tái nhợt của Diêu Dao càng rõ ràng hơn. Cửu công chúa cảm thấy không nỡ, gắng gượng ngồi dậy, nương theo ánh trăng ảm đạm xem xét vết thương của Diêu Dao. Nàng cũng không dám tùy tiện rút tên, chỉ có thể run rẩy kéo áo choàng xuống, cố gắng cầm máu cho hắn. Trên trán Diêu Dao toát mồ hôi lạnh, bàn tay hắn lạnh như băng, nhưng hô hấp nóng dọa người. Cửu công chúa sợ hắn không chịu nổi kiếp nạn này, vội vàng chống đầu gối đứng dậy gỡ dây thừng buộc thuyền, một đường chèo ngược dòng không ngừng nghỉ. Con sau này chảy xuống phía nam vào Đại Hải, còn nếu ngược hướng bắc thì chảy qua quận Tượng. Nếu đi đường thủy thì chỉ cần một đêm là có thể đến được đất của Lữ quận trưởng. Cửu công chúa mệt đến rã rời, trong cổ họng còn cảm giác có vị sắt trào lên, nhưng cơ thể nàng theo quán tính khua mái chèo, lòng bàn tay bị mài đến chảy máu, con thuyền nhỏ cũng chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo trôi chưa quá trăm trượng. Trời đã sắp sáng, Diêu Dao bị trọng thương nằm trong thuyền có tỉnh lại một lần, mơ màng gọi tên nàng "Tích Nguyệt ..." Đó là lần đầu tiên hắn gọi đại danh của nàng. Cửu công chúa ngẩn người, vội vàng bỏ mái chèo chạy vào trong khoang thuyền, vui vẻ nói "Huynh tỉnh rồi! Cố gắng chống đỡ một lúc nữa thôi, chỉ cần chống đỡ thêm một lát, chúng ta sẽ đến quận Tượng ngay thôi." Diêu Dao suy yếu gật đầu một cái, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt lờ đờ nhìn gương mặt đầy nước mắt và mồ hôi của Cửu công chúa, nhẹ giọng nói "Tích Nguyệt, muội lại đây, ta có đồ muốn đưa cho muội ..." Dứt lời, hắn run rẩy móc từ trong ngực ra một tấm lệnh bài. Đó là một lệnh bài đúc bằng sắt màu đen, mặt trước có khắc một chữ "Lệnh" to, mặt sau có khắc họa tiết mây hổ, còn có một dòng chữ nhỏ ở góc "Ấn tín Lĩnh Nam vương phủ". Vật kia là lệnh bài truyền lại từ đời Lĩnh Nam vương đầu tiên, nhìn thấy lệnh bài này cũng giống như nhìn thấy Lĩnh Nam vương. Nó là vật quan trọng, có thể sánh ngang với ngọc tỷ tuyền quốc của người Hán. Lĩnh Nam lão Vương phi tìm đủ mọi biện pháp đều không thể lấy được tấm lệnh bài, vậy mà giờ Diêu Dao lại dễ dàng nhét vào tay Cửu công chúa. "Nó có thể điều động được 60 vạn binh binh mã từ chín bộ tộc ở Lĩnh Nam. Tiểu Cửu nhi, muội là cô nương có chí lớn, cầm lệnh bài này trở về Lạc Dương, đi tranh thứ muội muốn đi ..."