Chương 1: Đàn ông ở Đoàn gia suốt ngày trầm mê trong tửu lâu kỹ viện, thanh danh kém

Manh Sủng

Bố Đinh Lưu Ly 12-10-2023 19:01:50

Tháng ba mùa xuân, hoa nở liễu xanh, những cơn mưa xuân đem mái ngói của Từ phủ cọ rửa như mới, phát sáng. Thật sâu bên trong đình viện, thân trúc lạnh run rẩy, hoa đào ửng đỏ, bỗng chợt còn có tiếng chim hoàng anh cất tiếng hót. Đây vốn là một khung cảnh vô cùng tao nhã và yên tĩnh, nhưng trong lòng Từ Nam Phong lúc này lại sinh ra một cỗ tức giận đầy ấm ức. Bên cửa sổ để một chiếc ghế làm bằng gỗ lim màu vàng tơ, ngồi trên ghế là một vị phu nhân có khí chất vô cùng đoan trang. Cho dù bà đang mặc một thân y phục có hoa văn u ám nhưng cũng không thể che đi được sắc đẹp kiều diễm của bà. Người này chính là mẹ kế của Từ Nam Phong, người đã khiến cho cha nàng từ thê nạp thiếp một cách không thương tiếc, nói là muốn cưới chân ái về nhà, người này chính là tôn nữ của thừa tướng Trương Đình, Trương Xảo Nhi. Trương thị mị nhãn như tô, bà thản nhiên liếc nhìn Từ Nam Phong một cái, bày ra tư thế của một vị nữ chủ nhân nơi này, chậm rãi nói: "Đoàn gia ở thành Nam cho người tới đây làm mai, đằng trai mới có hơn 20, có tiền có thế, ta thấy không tồi, ngươi có ưng không?" Đoàn gia nổi tiếng toàn kinh thành là nhà giàu mới phất lên, nam nhân trong gia tộc này thường xuyên ham mê cờ bạc, lại còn hay tới thanh lâu, thanh danh cực kém. Từ Nam Phong biết người mẹ kế này từ trước tới giờ đều không thích nàng, cô bình tĩnh mà cười: " Nếu thật sự không tồi, không bằng để lại cho con gái của phu nhân đi." Trưởng nữ của Trương thị tên là Từ Uyển Như, nhỏ hơn Từ Nam Phong ba hay bốn tuổi gì đó, tính cách vô cùng kiêu ngạo lại ngang ngược. Trương thị nhíu mày: " Nam Phong, ngươi nói thế là có ý gì?" Từ Nam Phong nói: " Không có ý gì cả, muội muội không phải cái gì cũng muốn tranh với ta sao? Đoàn gia lại là một gia tộc giàu có như vậy, cứ để cho muội ấy, đỡ phải châm chọc ta là làm tỷ tỷ lại không hiểu chuyện và biết khiêm nhường." Sắc mặt nàng cực kỳ bình tĩnh, giọng điệu lại nhẹ nhàng như vân đạm phong khinh, nhưng Trương thị lại cảm nhận được sự châm chọc trong đó. Từ Nam Phong cũng lười so đo cùng Trương thị, xoay người đi ra khỏi cửa sương phòng. Trương thị ở phía sau lạnh lùng nói,"Nam Phong, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, bất đắc dĩ phải chọn ba kiếm bốn rồi." Từ Nam Phong không để ý đến bà, chân đạp lên những chiếc lá rơi đầy sân, đi về phía gian phòng phía Tây. "Nghe nói Đoàn gia muốn tới cầu hôn ngươi? Đoàn gia rất tốt, nghe nói có rất nhiều tiền, ngươi thấy thế nào? Ngươi đã đáp ứng chưa?" Vừa bước vào cửa tây phòng, một phụ nhân ăn mặc lòe loẹt tục diễm* được người đỡ mà tiến lên đón nàng, bà mừng rỡ kéo tay áo Từ Nam Phong hỏi liên hồi. Tục diễm: Xinh đẹp nhưng nhìn vô cùng tầm thường. Đây là thân mẫu bị giáng chức làm thiếp thân của Từ Nam Phong, Diệp nương. Diệp nương tuy đã qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn còn bộ dáng thùy mị, y phục ngắn màu xanh biếc phối với gấu quần thẫm đỏ, bách hoa hí điệp bao phủ bên ngoài đế giày, trang sức đẹp đẽ cài trên búi tóc cao, sức nặng của cây trâm yếu ớt giống như muốn rơi xuống, nhiều trang sức quý giá như vậy nhưng thực sự không thể nói là diễm lệ, cùng lắm cũng chỉ có thể nói là diễm tục. "Nương, người cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa, mẹ con Trương thị an bài việc hôn nhân người cũng tin tưởng sao? Các nàng còn ước gì ta gả cho một kẻ xấu, cùng hắn chịu nhục mới tốt." Từ Nam Phong nín giận dữ đầy bụng, đột nhiên nằm xuống giường êm bên cửa sổ, tiện tay cầm mấy quyển sách sử lật lên xem. Lúc sau, nàng liếc về phía y phục của mẫu thân, lại không nhịn được than thở,"Nương, người mặc trang phục đẹp đẽ như vậy làm gì? Cho dù có xinh đẹp nữa thì phụ thân vẫn ghét bỏ người là một nữ nhân không có quyền không có thế, sẽ không tới tây phòng nhỏ bé này nhìn người một cái đâu. Người ở đây ngóng trông một ngày lọt vào mắt xanh của phụ thân, không bằng tự mình dự định sớm một chút." "Nương đã già rồi, cả đời chỉ có thể treo cổ trên cái cây phụ thân ngươi, còn có thể tính toán cái gì? Dự định lớn nhất hiện nay chính là nhanh chóng đưa ngươi gả đi." Diệp nương quay về phía gương đồng sửa sang lại sợi tóc mai rơi xuống, khuôn mặt đầy vẻ oán phụ sầu khổ, bà than thở,"Nam nhi, ngươi đã 19 rồi, Thất nương ở nhà cách vách lúc lớn bằng ngươi đã có hai đứa bé có thể ngang ngược khắp nơi rồi. Những năm trước đây, cũng lạ sao thân thể ngươi lại không khỏe mạnh, không phải hôm nay phong hàn thì chính là ngày mai thương gân động cốt, cả ngày phải ngâm mình ở trong ấm sắc thuốc, không thì duyên cớ gì bỏ lỡ nhiều nhân duyên như vậy." Mẫu thân nàng càng nói càng kích động, bà thấy sắc mặt Từ Nam Phong như muốn nghe cho qua chuyện liền duỗi cánh tay đeo vòng tay vàng đến, đoạt đi sử sách trong tay Từ Nam Phong, dùng ngón tay không được mịn màng lắm ấn lên trán nàng một cái, bà cắn răng nói,"Theo như ngươi nói thì không thể thay đổi, nữ tử không tài thì có đức! Thường ngày phụ thân ngươi nói ngươi học nữ đức, chuyên cần luyện thêu thùa, ngươi không nghe, cả ngày xem những thứ lung ta lung tung để làm gì, có thể nhìn thấy con rể quý tới sao? Đã 19 tuổi rồi còn chưa lập gia thất, truyền ra ngoài thì ta là người mất mặt! Ngươi xem nữ nhi của tiểu tiện nhân Đông phòng kìa, vừa đến mười bốn mười năm tuổi đã có người tới đạp cửa Từ phủ mà ngỏ lời cầu hôn, mà ngươi... Ôi, sao ta có thể sinh ra một nhi nữ không có chí tiến thủ như ngươi chứ!" Từ Nam Phong cũng không nhìn sách, tùy ý chống một tay lên bàn trà nhìn đốt ngón tay thô ráp của mẫu thân. Diệp nương xuất thân từ gia đình làm nông, khi còn trẻ luôn ủng hộ chồng đọc sách thi cử, bản thân làm không ít việc nặng, khổ sở rất nhiều, mà bây giờ ông ta nhiều tiền cũng không thể mang tuổi xuân của bà trở lại nữa rồi. Mẫu thân chính là sợ nghèo, người một khi đã có cơm ngon áo đẹp thì sẽ không chịu nổi người khác mắt lạnh chế nhạo, chi phí ăn mặc luôn phải so sánh cao thấp cùng với đông phòng. Thê tử bị vứt bỏ, sắc đẹp cũng không còn, lại bị giáng chức làm thiếp thất, nữ nhi duy nhất lại là gái lỡ thì không ai thèm lấy, đây có lẽ là sỉ nhục mà mẫu thân đời này không có cách nào cọ rửa sạch. Vài giọt lệ bắt đầu chảy ra từ khóe mắt Diệp nương, bà lấy ra một chiếc khăn tay mùi hương gay mũi chấm chấm khóe mắt, đánh giá vẻ mặt Từ Nam Phong nói,"Nam nhi, ngươi không có quyền người đáng thương cũng là mẹ, ngươi nên đáp lại lời cầu hôn của Đoàn gia thôi." Từ Nam Phong lẳng lặng nghe, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của nàng cũng không có lấy một chút cảm xúc nào. Chờ mẫu thân thao thao bất tuyệt phát tiết xong một trận, rồi thổi phồng Đoàn gia lên trời, lúc này nàng mới chậm rãi liếm đôi môi khô khốc, cho bà đáp án của mình,"Nương, ta sẽ không lập gia đình." Phụ mẫu này hoang đường lại thất bại trong hôn nhân, nàng với tình yêu cũng chỉ là chờ đợi. Dừng một chút, nàng thuận tiện nói,"Ta không có cách để khoan dung đem trao vận mệnh mình vào tay một người ngay cả mặt mũi như thế nào vẫn còn chưa biết, lại phải cùng người khác oanh oanh yến yến tranh sủng, đến cuối cùng vẫn phải cô độc suốt đời trong căn phòng tịch mịch." Cho dù là loại nào đối với nàng thì cũng là ác mộng. "Ngươi! Tên khốn nào dạy ngươi nói như vậy? Ngươi đây là muốn tức chết ta sao!" Diệp nương che ngực ngã ngồi trên giường nhỏ, bắt đầu vừa khóc lớn vừa lớn tiếng chửi nàng,"Phụ thân ngươi không nuôi ngươi, giờ ngươi thành cái loại nghịch nữ này, thân là nữ nhi, không lấy chồng tốt cho phụ mẫu tự hào cũng thôi đi, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ suốt đời ăn nhờ ở đậu trong phủ sao!" Tóc mai của Diệp nương bay tán loạn, trâm cài ngổn ngang, son phấn dính thành một mảnh hồng hồng trên mặt giống như diễn hài kịch, không còn chút hình tượng nào để nói. Thị tỳ của bà ở bên ngoài chờ đợi đột ngột nghe thấy tiếng động, vội vã chạy vào trong phòng, nàng hiển nhiên đã quen với dáng vẻ của Diệp nương, không thể làm gì khác hơn là đưa tay dìu bà, nhẹ nhàng hỏi,"Phu nhân, vừa nãy người còn tán gẫu tốt mà bây giờ làm sao rồi?" Diệp nương đẩy thị tỳ ra, siết chặt khăn nói,"Môi thược là phụ mẫu, hôn sự này, ta đã làm chủ đáp lại cho ngươi rồi!" Nàng chưa từng đọc sách nên nói từ "người làm mai"* đọc nhầm thành "môi thược"*, thị tỳ đứng một bên không kiềm chế được cười lên một cái. Nam Phong giương mắt, nhẹ nhàng liếc đến chỗ thị tỳ, thị tỳ cuống quít gật đầu, cố gắng đè xuống khóe miệng nhếch lên. Trong tiếng Trung hai từ 媒妁 / mei shuo / và 媒勺 / mei shao / khác nghĩa nhau nhưng Diệp nương đọc nhầm. "Thải Vân, đi pha ấm trà nóng đến cho phu nhân." Thải Vân hành lễ, nhận mệnh lui ra ngoài, Từ Nam Phong lúc này mới đứng dậy đi tới bên người mẫu thân, ống tay áo màu hoa lan giơ lên, nhẹ giúp bà lau đi son phấn nhòe màu trên mặt, nhưng lại bị mẫu thân tức giận đẩy ra. Từ Nam Phong cũng không giận, chỉ lẳng lặng cúi đầu đứng trước mặt mẫu thân, không nhanh không chậm giải thích,"Nương, nữ nhi không lập gia đình cũng không phải sẽ làm cho người cùng phụ thân cảm thấy ngột ngạt, chỉ là những người tới cửa cầu hôn kia, đều không tương xứng với nữ nhi. Bàn về đại lang Đoàn gia, hắn suốt ngày mê muội với tửu lâu kỹ viện, chơi bời lêu lổng, mất hết thanh danh, lại nổi danh háo sắc tham tài, làm sao ta có thể gả cho một người như thế?" Phụ thân giỏi nịnh bợ, mẫu thân yêu tiền, thêm nữa mẫu thân lại bị giáng chức làm thiếp thất, nàng chính là đã mang phận thứ nữ Thượng Thư phủ, đã như thế, người tới cầu hôn chỉ có thể là mấy tên thương nhân, không thì đem nàng dâng lên làm tiểu thiếp của công tử bột Lạc Dương, mặc dù là lang quân có phẩm tính đáng tin cậy, cũng sẽ lấy gia cảnh bần hàn của mẫu thân làm lý do cự tuyệt ở ngoài cửa. "Đại lang Đoàn gia vóc người khôi ngô, khí thái uy nghiêm, lại là quan liêu, trong nhà có tiền có thế, ngươi gả đi chính là chính thê, làm sao có thể không tương xứng? Lại nói đại lang Đoàn gia có đạo đức cá nhân, nam nhân chưa lập gia đình đều thích chơi bời như vậy, sau này có gia đình rồi tự nhiên sẽ kiềm chế." Diệp nương còn chưa từ bỏ ý định, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc vào vai Từ Nam Phong, bà cắn răng nói,"Huống chi, ngươi cũng không nhìn xem ngươi bây giờ đang là thân phận gì! Thứ nữ Từ phủ, tuổi lại lớn, có thể có gia đình giàu có đồng ý đưa lễ cưới hỏi đàng hoàng đã là rất tốt, ngươi còn định lựa ba kiếm bốn?" Từ Nam Phong hít sâu một hơi, há miệng định nói, Diệp nương không chờ nàng nói, nói trước đánh gãy lời nàng,"Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi, chờ phụ thân ngươi tới, ta liền cùng hắn bàn bạc! Lần này ngươi đừng nghĩ đùa bỡn chiêu trò gì để đào hôn nữa, cho dù phải nhấc thì ta cũng sẽ đưa ngươi lên kiệu hoa Đoàn gia!" Nói xong, Diệp nương liền đẩy cửa đi. Từ Nam Phong nén đầy một bụng giận dữ không có chỗ phát tiết, ở trên giường phiền muộn lăn một vòng, lại cầm lên gối thêu tưởng tượng đó là mẹ con Trương thị, tức giận đánh lên mấy quyền, nàng vẫn chưa hết giận liền thẳng thắn lưu loát đổi xiêm y, dự định đi ra ngoài giải sầu. Từ Nam Phong mỗi lần ra ngoài dạo phố đều thích cải nam trang, mặc trang phục hiệp khách, thứ nhất là để tiện bước đi, thứ hai là để giảm bớt phiền phức. Nàng thay đổi một thân áo bào màu trắng, dùng dây cột lại máu tóc dài lên cao, nàng định đi ra cửa, kết quả lại đụng phải Tử Uyển Như ở trong sân. Thiếu nữ năm nào đã trưởng thành, tướng mạo nàng ta rất đẹp, thân là hòn ngọc quý trên tay Từ phủ, Từ Uyển Như nhận được hết sự sủng ái của phụ mẫu, tính cách tự nhiên sẽ hung hăng càn quấy. Nhìn thấy Từ Nam Phong đi ra, Từ Uyển Như kéo nhẹ quần dài màu xanh liên tục bước tới gần, tính cách tuy trẻ con nhưng trên khuôn mặt diễm lệ lại là một nụ cười trào phúng, nàng tiến đến đứng trước người Từ Nam Phong,"Tỷ tỷ đi đâu vậy, tỷ muốn đào hôn sao? Ai, tỷ tỷ cũng đã già rồi mà còn chưa lấy chồng, như vậy muội muội ta cũng không có mặt mũi lập gia đình." Nam Phong không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ bình tĩnh nói,"Tỷ tỷ hôm nay rất ngứa tay, đột nhiên lại muốn đánh người, muội muội muốn phụng bồi tỷ sao?" Từ Nam Phong từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, vì để rèn luyện sức khỏe nên đã đi theo Dương tướng quân luyện võ mấy năm. Nàng tuy không nói nhiều, ngữ khí cũng mềm nhẹ nhưng mỗi một câu đều mang theo khí phách lẫm liệt không thể xâm phạm, Từ Uyển Như cũng chỉ dám dùng đầu lưỡi chiếm tiện nghi của nàng thôi. "Ngươi dữ cái gì a, dữ dằn như cọp cái làm gì, chẳng trách không có ai dám lấy!" Từ Uyển Như không cảm thấy mình đã nói sai cái gì, nàng lui về sau một bước, chống nạnh kiêu căng nói,"Ta tới để tặng đồ cho ngươi. Trong cung mới ra trâm cài mới, mẫu thân bảo ta đến đưa cho ngươi một phần, miễn cho miệng lưỡi của mấy tên bụng dạ khó lường bán tán thị phi nói tỷ muội Từ gia bất hòa." Từ Uyển Như hất cằm lên, phất tay một cái, tiểu nha hoàn ở phía sau liền khom người trình lên một khay phấn nước màu hồng, ngoài ra còn có hai ba cái trâm cài đầu. Nam Phong nhìn lướt qua, mấy cây trâm này đều có chút tỳ vết, nhất định là hàng nhái dỏm, hoàn toàn không đáng giá. Từ Nam Phong nở nụ cười,"Những vật quý báu tục tằng này ta không thích, hẳn là xứng với ngươi hơn." Từ Uyển Như vốn muốn dùng mấy đồ hàng nhái hàng dởm này mang đến trào phúng Từ Nam Phong, cuối cùng lại bị nàng châm chọc trước, nhất thời tức giận đến gò má ửng hồng,"Ngươi mới tục, cả nhà ngươi đều tục!" Từ Nam Phong đi vòng qua Từ Uyển Như,"Chửi hay lắm, thay ta cảm ơn cha ngươi." Từ Uyển Như có cảm giác giống như hơi thở nghẹn lại trong cổ, nhưng nàng cũng không dễ bỏ qua như vậy, nàng kéo lại Từ Nam Phong che trước người nàng. "Thả ra." Từ Nam Phong nhéo lông mày một cái, thực sự nàng không muốn gặp lại Từ Uyển Như hung hăng càn quấy này nữa, cổ tay nàng vì dùng sức mà run lên, đẩy Từ Uyển Như ra xa. "Ngươi! Ngươi đánh người!" Từ Uyển Như tức giận, thấy Từ Nam Phong nhanh chân đi ra khỏi cửa liền nâng cao giọng hô to,"Người đến a! Đại tỷ muốn đào hôn, nhanh bắt nàng lại! "Hô to gọi nhỏ như thế còn ra thể thống gì!" Ở hành lang bên dưới, một phu nhân xinh đẹp đoan trang cùng nha hoàn bà tử chen chúc đi tới, bà hời hợt quét mắt nhìn Từ Uyển Như một cái, thấp giọng nói,"Trở về phòng rồi nói sau." Phụ nhân này chính là nữ nhân hiền lành khiến phụ thân nàng không tiếc đem Diệp nương giáng thành thiếp thất cũng phải lấy được bà về nhà, thực sự yêu thương bà ta. "Mẫu thân, nàng đánh..." Từ Uyển Như đỏ mặt, căm giận chỉ vào Từ Nam Phong. "Cấm nói." Trương thị đảo con ngươi một vòng, mang theo dáng vẻ một nữ chủ nhân uy nghiêm,"Trở về phòng." Từ Uyển Như hung hăng trừng mắt nhìn Từ Nam Phong một lát, giơ tay lên đánh rơi khay phấn nước màu hồng trên tay nha hoàn, trân châu trang sức sụp đổ xuống một chỗ, lúc này nàng mới hừ lạnh một tiếng, nhấc váy dậm chân trở về phòng. Trương thị đem tầm mắt đặt lên người Từ Nam Phong, trên khuôn mặt hoàn mỹ mang theo nụ cười, lạnh nhạt nói,"Trở về sớm chút, hôm nay phụ thân ngươi sẽ trở về dùng bữa." Từ Nam Phong không ở lại nhìn các nàng, xoay chuyển bước chân một cái liền bước ra khỏi cửa. Đường phố Lạc Dương không dứt người qua lại, tiếng hét to từ những tiểu thương dọc đường nối liền không dứt, Từ Nam Phong bước đi không có mục đích chen chúc đi qua đám người, trong lòng đối với việc đối xử khập khiễng của Từ phủ lại càng căm ghét. Mẫu thân thô tục lại tham tài, phụ thân suốt ngày chỉ biết nịnh hót, Trương thị hai mặt, muội muội kiêu căng ương ngạnh, còn có chính mình trơ trọi không ai giúp đỡ... Cũng làm cho nàng cực kỳ mất hứng.