Giữa trưa tháng ba, nắng ấm bao phủ thành Lạc Dương, chiếu sáng tới xe ngựa quý đằng xa. Đứa trẻ tóc để chỏm và công tử lang thang kết giao với một phụ nhân cùng xuất hành, đi chọn lựa mấy thứ đồ ăn vặt, đồ chơi ở một quầy bán hành rong, ở lối đi nho nhỏ, cô đọng trong xã hội muôn hình vạn trạng.
Từ Nam Phong đi ra khỏi trà lâu, trong lòng có chút hối hận.
Nàng nhớ lại lại lúc tự mình nói ra câu "cầu xin một tờ hưu thư" và biểu hiện hơi kinh ngạc của Kỷ Vương. Việc hôn nhân vẫn chưa được định rõ, nàng đã muốn tương lai rời khỏi Kỷ Vương phủ, thực sự là quá mức mạo phạm rồi.
"Từ cô nương sao lại nói như vậy?" Khi đó, khói hương lượn lờ, Kỷ Vương hơi nhíu mày, chậm rãi nói.
Từ Nam Phong trầm mặc một lúc mới cười khổ nói,"Đại khái là do ta thiếu hụt tin tưởng vào hôn nhân thôi."
Nàng sợ, sợ chính mình lại dẫm vào vết xe đổ của mẫu thân, toàn tâm toàn ý yêu thương phu quân, lại bị đối phương xem thường cùng phản bội. Trong mắt Từ Nam Phong, dù là tình cảm như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ bị biến chất, dẫn đến chia lìa, đã như vậy, chẳng bằng không bắt đầu.
Không có sự kỳ vọng, cũng sẽ không có sự thất vọng, như vậy là lựa chọn tốt nhất.
Mười ngón tay dưới ống tay áo của nàng hơi chuyển động, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của Kỷ vương, nói: " Vài năm tiếp theo, mạng của ta đã thuộc về vương gia rồi. Quan hệ của ta và người, cứ duy trì như thế này, có thể không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Từ Nam Phong cũng bội phục dũng khí của bản thân.
Tính cách của nàng vốn không nên hùng hổ dọa người như vậy, chẳng qua nàng không còn cách nào khác. Nàng không thể dựa vào phụ mẫu, nàng không có cảm giác an toàn, chỉ có thể dựng gai nhọn lên, dùng giáp trụ để bảo vệ chính mình.
Những thứ dùng để đẩy lui kẻ địch, đồng thời cũng tự làm bản thân mình tổn thương.
Tuy vậy, Kỷ Vương không hề tức giận, chỉ là một lúc lâu sau cũng không nói chuyện, cứ giữ nguyên sự im lặng, khiến Từ Nam Phong như ngồi trên đống lửa.
Nhưng nàng che giấu nội tâm sợ sệt cùng thấp thỏm rất tốt, chỉ cười hoàn mỹ mà xa cách, lẳng lặng chờ đợi Kỷ Vương.
"Ngươi là cô nương gan lớn nhất mà ta từng thấy."
Kỷ Vương không giận đến tím mặt, cũng không phất tay áo bỏ đi, vẫn ôn hòa mà cười, hời hợt nói ra một câu như vậy. Không từ chối, cũng không đáp ứng.
Trái tim Từ Nam Phong như treo lơ lửng giữa không trung, nàng cụp mắt, che lấp con ngươi chứ cảm tình phức tạp," Lời này coi như là điện hạ đang khen ngợi ta đi."
Ở bên ngoài không gian thanh cao này, Dương tướng quân tính toán thời gian không chênh lệch nhiều lắm liền đằng hắng một tiếng, cố ý đứng trước cửa chậm rãi đi vào, cao giọng nói,"Ta vào đây!"
Cửa phòng kẹt kẹt vài tiếng bị đẩy ra, Dương tướng quân nhanh chóng bước vào. Từ Nam Phong và Kỷ Vương cùng đồng thời thu liễm lại vẻ mặt, nghiêm chỉnh ngồi, đề tài liền gián đoạn như vậy.
Kỷ Vương không thể ở bên ngoài quá lâu, uống vài chén trà liền trở về phủ, trước khi đi hắn nói muốn đưa Từ Nam Phong về nhà, Từ Nam Phong nghĩ hôn sự này tám chín phần mười đã bị bản thân làm rối loạn lên, nếu để cho người Từ phủ thấy Kỷ Vương, sợ là sẽ sinh ra nhiều phiền phức không cần thiết liền uyển chuyển từ chối ý tốt của Kỷ Vương.
"Tốt lắm, nếu như cô nương nể mặt, lần sau tiểu vương mạn phép đến quý phủ uống một chén trà." Kỷ Vương cũng không cưỡng cầu, đứng ở cửa nhã gian tạm biệt, nắng ấm chiếu lên xiêm y trắng như tuyết của hắn, tỏa sáng lên dải lụa trên mắt hắn, khiến mỗi sợi tóc của hắn đều lòe lòe sáng chói lọi.
Thế nhưng còn có lần sau ư? Hẳn chỉ là lời khách sáo thôi.
Từ Nam Phong phỏng đoán trong lòng, mang theo ý cười trên mặt gật gật đầu,"Được, lần sau mời điện hạ đến uống trà."
Hai người nói lời tạm biệt lẫn nhau, Dương tướng quân đi lên trước đỡ Kỷ Vương đi xuống lầu. Từ Nam Phong ở nhã gian ngồi một lúc, mãi đến khi trà trong chén nguội hẳn, lúc này nàng mới buông cốc xuống, mang theo một bụng tâm sự đi xuống lầu.
Người làm vắt tấm khăn trắng lên vai, lấy một hộp trà đẹp đẽ từ sau quầy ra, hắn khom người cười nói,"Cô nương, vị bạch y công tử kia vừa mới nãy đã thanh toán, còn cố ý mua mấy hộp trà riêng biệt, nói muốn đưa cho cô nương mang về nếm thử."
Từ Nam Phong có chút nghi ngờ tiếp nhận hộp trà trong tay người làm, hộp sơn hoa đẹp đẽ, mang theo nhàn nhạt hương thơm của trà, chỉ nhìn bề ngoài đã biết giá cả không rẻ.
Nàng nghĩ thầm: Đây là quà ly biệt sao?
Không đúng, bọn họ còn chưa bắt đầu, nói gì đến từ biệt?
Từ Nam Phong thở dài một hơi, bước ra khỏi trà lâu. Ánh mặt trời bên ngoài bỗng rọi tới chỗ nàng, làm nàng không mở mắt ra nổi, một tay cầm hộp trà, một tay che trước mặt, nàng đi qua đường phố người người qua lại không dứt, bước đi không có mục đích, trong lòng dù sao cũng có chút tiếc nuối.
Kỷ Vương là nam tử ôn hòa hữu lễ, ở trong chảo nhuộm con cháu quý tộc, hắn cũng xem như người nổi bật. Chính vì ấn tượng của nàng với Kỷ Vương khá tốt nên nàng mới không đành lòng che giấu mục đích của chính mình mà lựa chọn thẳng thắn nói ra, sau đó chờ đợi... Đáng tiếc nàng lại nói lời mạo phạm hắn như vậy, dọa hắn sợ chạy mất.
Lẽ nào nàng thật sự phải trở về bàn bạc việc kết hôn với Đoàn gia?
Không, nếu không từ chối được, vậy thì tìm cơ hội rồi chạy trốn thôi...
Đang suy nghĩ miên man, chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa cộc cộc truyền đến, lại giống như có người gọi tên nàng. Từ Nam Phong quay đầu lại theo bản năng, liền thấy đầu người chen chúc khắp nơi, một võ tướng trung niên khôi ngô cưỡi ngựa chậm rãi đi tới.
"Sư phụ?" Từ Nam Phong thả tay đang che nắng xuống, kinh ngạc nói,"Không phải người hộ tống Kỷ Vương trở về phủ sao?"
"Ta đưa hắn tới cửa bên trái liền có hộ vệ của hắn tới đón, vậy nên ta tới tìm ngươi trước." Dương Tướng quân nắm chặt dây cương thở dài, bàn tay an ủi liệt mã đang dao động bất an bên dưới, tầm mắt lại dừng ở hộp trà trên tay Từ Nam Phong, cười nói,"Kỷ Vương nói ngươi thích trà mới của Đông Phong lâu liền cố ý chọn một phần làm lễ ra mắt, ngươi có thích không?"
Lúc nãy nói chuyện phiếm ở trà lâu, Từ Nam Phong cùng lắm là thuận miệng khen một câu trà mới của trà lâu có hương thơm vị cam, không nghĩ tới Kỷ Vương lại để trong lòng.
Nghĩ tới cọc hôn nhân có khả năng thất bại này, Từ Nam Phong liền thẫn thờ, cười khổ nói,"Sư phụ, người cũng đừng cười nhạo ta."
Dương Tướng quân cười to trên lưng ngựa, cất cao giọng nói,"Ta chế nhạo ngươi làm gì, sư phụ chúc mừng ngươi còn không kịp kìa."
Từ Nam Phong có chút mờ mịt,"Chúc mừng ta? Chuyện vui từ đâu đến?"
"Nha đầu này, ngươi hẳn là choáng váng đầu óc rồi!" Dương tướng quân cúi người thấp xuống, hạ thấp giọng, ý cười trên khóe miệng càng rõ ràng, hắn gằn từng chữ,"Kỷ Vương rất hài lòng với ngươi, hôn sự của các ngươi thành công rồi!"
Cái gì?
Khuôn mặt vạn năm không biến đổi của Từ Nam Phong chốc lát liền rạn nứt, xuất hiện vẻ mặt sững sờ. Cổ họng nàng xiết chặt, môi khẽ nhếch, một lúc lâu sau mới có thể phát ra tiếng,"Sư phụ, người không nhầm chứ?"
"Hôn nhân đại sự, sao có thể nhầm lẫn!" Dương Tướng quân bất đắc dĩ nói,"Là do chính miệng Kỷ Vương nói ngươi nhã nhặn, lịch sự, ôn hòa, khí chất lại đoan trang, hắn rất vừa ý."
Từ Nam Phong nhất thời không thể tin được, nàng nói ra một yêu cầu vô lễ như vậy với Kỷ Vương, sao hắn còn cảm thấy nàng nhã nhặn, lịch sự, đoan trang?
Chẳng lẽ, hắn đồng ý cọc hôn nhân này, là do hắn xem như đáp ứng lợi ích của cả hai người rồi sao?
Trong lòng Từ Nam Phong là một mảnh sóng to gió lớn, nghĩ thầm những thứ này cũng có thể đáp ứng, tính khí Kỷ Vương thực sự là không còn gì để nói.
Thấy vẻ mặt hốt hoảng của Từ Nam Phong, lại thấy nàng thật lâu vẫn không nói gì, Dương tướng quân cười cười trêu chọc,"Sao rồi, đồ nhi cao hứng đến choáng váng rồi?"
Từ Nam Phong thu lại tâm tư hỗn loạn, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương tướng quân, nàng vừa muốn há mồm nói chuyện, Dương tướng quân đã giơ cao roi ngựa, cười vang nói,"Sư phụ cực kỳ cao hứng, lập tức đến bẩm báo với nương nương, còn phải tấu lên Hoàng Thượng để chuẩn bị nghi lễ tứ hôn."
Móng ngựa của liệt mã dao động, Dương tướng quân tựa như nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn Từ Nam Phong đang ngớ người, nói,"Đúng rồi, hai ngày nay ta sẽ nói sư nương ngươi liên hệ với bà mai tốt nhất đến Từ phủ, tam thư lục lễ an bài từng cái một, ngươi hồi phủ chuẩn bị một chút, sư phụ ngươi chờ uống rượu mừng!"
Từ Nam Phong có cảm giác linh hồn như bay ra khỏi cơ thể, theo bản năng gật gù, lúc nàng phục hồi tinh thần thì Dương tướng quân đã phi ngựa biến mất trong dòng người. Có lẽ tâm tình hắn đang rất tốt, hắn còn không quan tâm lệnh cấm không thể cưỡi ngựa quá nhanh trong kinh thành, thúc ngựa bôn ba, một đường đi thẳng tới hoàng cung.
Nhưng ta sắp xuất giá rồi?
Từ Nam Phong kinh ngạc đứng trong dòng người, ngắm nhìn nhà nhà nối tiếp nhau, ánh mặt trời dần lên cao, cờ rượu lay động, đủ loại hương thơm từ tạp vị bồng bềnh trôi đến. Mỗi một viên gạch của từng nhà đều sáng lên lấp lánh, trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười, hoa cỏ đều như đang nỉ non với nàng...
Ta, phải lập gia thất rồi.