Chương 45:

Manh Sủng

Bố Đinh Lưu Ly 12-10-2023 19:01:50

Nằm trên giường mấy ngày, tinh thần của Từ Nam Phong đã tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận. Ngày hôm đó, từ lúc sáng sớm, Diệp nương đã đem cặp mắt sưng đỏ tìm nàng. Từ Nam Phong liếc mắt một cái đã nhìn ra hôm nay mẫu thân có gì đó khác thường. Dường như Diệp nương có tâm sự. Sau khi bước vào cửa, Từ Nam Phong mới có cơ hội nhìn rõ dáng vẻ của bà, hai con mắt đều sưng to như trái hạnh đào, dù gương mặt trang điểm tinh xảo ra sao cũng nhìn ra dấu vết bà vừa mới khóc, khuôn mặt mờ mịt không rõ phương hướng. Từ Nam Phong lên tiếng hỏi "Nương làm sao vậy? Có kẻ nào khi dễ nương sao?" Diệp nương dùng cặp mắt sưng đỏ nhìn Từ Nam Phong, ánh mắt bà vừa rơi vào đống vải băng bó quanh ngực nữ nhi, lệ trong mắt lại tuôn rơi không kìm chế được. Bà nhanh chóng lau khô nước mắt, lộ ra gương mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc "Kỷ vương tốt như vậy, làm gì có ai dám gây khó dễ với nương." Có lẽ Diệp nương cũng hiểu rõ, cuộc sống an ổn giàu sang này của bà là do nữ nhi phục tùng kẻ khác đổi lấy. Nhìn bộ dạng của nữ nhi như vậy, mấy lời muốn hỏi thăm tin tức của Từ Vị ở trên môi, bà cũng không đành lòng nói ra miệng. Từ Nam Phong quan sát kĩ vẻ mặt của mẫu thân, lại gặng hỏi "Nương, rốt cuộc là có chuyện gì? Vừa rồi lúc nương ở ngoài cửa, có chuyện gì muốn nói với con?" Khóe mắt Diệp nương ửng đỏ, khó khăn mở miệng nói chuyện "Nam nhi, con còn đau không?" Từ Nam Phong chỉ vào lồng ngực của mình "Nương nói chỗ này sao? Từ lâu đã không còn đau nữa, gần đây vết thương cũng đã kết vẩy, rất ngứa." Diệp nương hít mũi một cái, đảo mắt sưng đỏ một vòng "Ngứa cũng không thể gãi, biết chưa?" Từ Nam Phong gật đầu. Diệp nương ngồi bên giường nàng một lát, tâm tình cũng đã khôi phục được chút ít. Do dự một lát, bà nhếch khóe miệng, nở một nụ cười hiền lành, nói với Từ Nam Phong "Nam nhi, thật ra cái gì Kỷ vương cũng đều đã nói với ta, nương cũng đã thông suốt cả rồi... Nếu thật sự Từ Vị, cha của con phái sát thủ giết con, như vậy hắn rơi vào kết cục như vậy cũng rất xứng đáng. Nương cũng không trách con." Trong lòng Từ Nam Phong hơi hốt hoảng "Nương, người vừa nói cái gì?" Diệp nương hình như không nghe thấy, thở dài một tiếng "Đây đều là báo ứng của hắn, là báo ứng." Từ lời nói và vẻ mặt của Diệp nương, Từ Nam Phong đã đoán được đại khái sự việc. Lần này Từ Vị sợ là đã thật sự xảy ra chuyện. Sau khi xong việc, Kỷ vương trở về phủ, liền nhìn thấy Từ Nam Phong tâm trạng nặng nề nằm trên giường. "Nam Phong, đang suy nghĩ gì vậy?" Kỷ vương mặc một thân áo lót màu đỏ tía, mỉm cười bước tới, đem túi giấy dầu cầm trong tay đặt lên kỷ án "Hôm nay ta đi thăm mẫu phi, bà rất lo lắng cho vết thương của nàng, còn nói ta nhất định phải cầm theo mấy dược liệu tốt trong cung về." Vừa nhìn thấy dung nhan của Kỷ vương, tâm trạng của Từ Nam Phong liền trở nên tốt hơn. Nàng chống người ngồi dậy, nhìn gói giấy tỏa ra mùi hương nhàn nhạt trên kỷ án "Đó là cái gì?" "Kẹo râu rồng, mẫu phi đặc biệt chuẩn bị cho nàng." Kỷ vương mở túi giấy dầu ra, ngón tay trắng nõn thon dài cầm một khối kẹo lên, đút vào miệng Từ Nam Phong "Mau nếu thử một chút." Từ Nam Phong mở miệng nuốt miếng kẹo, trong lúc lơ đãng, đôi môi nàng khẽ đụng vào lòng bàn tay Kỷ vương, đem lại cảm giác tê dại. Từ Nam Phong ngẩn người, ngượng ngùng vội vã quay đầu sang chỗ khác, lắp bắp nói "Ăn rất ngon." Ánh mắt của Kỷ vương sâu thăm thẳm, lúc bị cánh môi của nàng vô tình đụng vào, hắn đưa ngón cái và ngón trỏ đặt vào miệng liếm đi một chút bột còn dính, liền kín đáo nở nụ cười, giọng nói khàn khàn vang lên "Ăn thật sự rất ngon." "..." Chàng thay đổi rồi, chàng không còn là Kỷ vương ta quen nữa. Từ Nam Phong nghẹn không nói nên lời, lại chợt nhớ đến phản ứng của Diệp nương, vẫn biết chính sự quan trọng hơn. Nàng ngồi thẳng người, thu lại thần sắc thẹn thùng lên tiếng "Thiếu Giới, ta có việc muốn hỏi chàng." Kỷ vương rót cho nàng một chén trà, ôn hòa đáp "Nàng nói đi." Từ Nam Phong nhận chén trà nóng từ tay Kỷ vương, chần chừ một chút mới hỏi "Từ phủ... có phải đã xảy ra chuyện hay không?" Chuyện này Kỷ vương cũng không nghĩ sẽ lừa gạt nàng, liền gật đầu nói "Hôm nay phụ hoàng hạ lệnh, tịch biên Từ phủ, Thái tử cũng chịu liên lụy bị phạt cấm túc ở Đông cung, Từ lương đệ cũng bị cách chức xuống làm lương viện. Nhưng mà có người thay nàng làm chứng, nói rõ chuyện Từ thượng thư đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng, vì vậy phụ hoàng ân chuẩn, miễn cho nàng không bị liên lụy." Tin Từ Vị bị bắt giam cũng không gợi lên chút sóng to gió lớn nào trong lòng Từ Nam Phong, nàng chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, tất cả yêu hận cũng đã sớm tiêu biến không còn chút nào. Nam nhân kia phụ lòng mẹ con nàng, không đang để nàng phải vui mừng hay bi ai vì ông. Kỷ vương hơi trầm tư, Từ phủ bị tịch biên, trong thành Lạc Dương cũng có truyền đi một ít điều tiếng, nhưng Từ Nam Phong trọng thương nằm trên giường, không có khả năng nghe được những tin tức này. Như vậy cũng chỉ có một khả năng. Hắn lên tiếng hỏi "Diệp phu nhân tới tìm nàng?" "Đúng, nhưng bà cũng không nói gì cả, chỉ khóc trước mặt ta một chút." Từ Nam Phong thở dài một hơi, nhẹ giọng nói "Mẹ ta không giống với ta. Ta đối với cha không có tình cảm gì, còn bà... lại dùng chân tình yêu cha ta, yêu càng sâu đậm, đương nhiên sẽ càng thương tâm." Năm đó mười dặm tám thôn đều thừa nhận hai người là trai tài gái sắc, bây giờ lưu lạc đến tình cảnh này, Diệp nương lại là người nhẹ dạ, trong lòng khó chịu một chút cũng là bình thường. May mắn là bây giờ Diệp nương đã mở rộng tầm mắt hơn nhiều, nếu như trước đây, chắc chắn bà sẽ tìm Kỷ vương khóc rống, cầu hắn đi cứu Từ Vị rồi. Kỷ vương yên lặng nhìn nàng, trầm giọng hỏi "Nam Phong, ta lừa gạt nàng tìm Lý Chi Niên, lật đổ phụ thân của nàng, nàng có tức giận không?" "Việc này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, vì sao phải tức giận?" Từ Nam Phong hơi ngạc nhiên, lại cười khổ một tiếng "Có lẽ ta chỉ có một chút tiếc nuối vì không thể tận mắt nhìn thấy tình cảnh nghèo túng của hắn thôi." "Bọn họ không nên tính toán nàng." Kỷ vương trầm mặc một lúc mới mở miệng "Chỉ cần là kẻ gây tổn thương cho nàng, ta nhất định sẽ không buông tha." Giọng nói của Kỷ vương rất nhẹ, thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng truyền đến tai Từ Nam Phong lại giống như ẩn chứa sức mạnh của thiên binh vạn mã, làm cảm động lòng người. Từ Nam Phong nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, khẽ than thở "Thiếu Giới, có đôi lúc ta không thể nhìn thấu được con người chàng, rõ ràng ôn nhu như một con thỏ nhỏ, nhưng dưới lớp da lại đều là răng nanh." "Đó là bởi vì có nàng tồn tại, ta sẽ càng ngày càng trở nên cường đại. Những thứ từ trước đến nay ta khinh thường, những chuyện ta không muốn làm, vì nàng, ta nhất định sẽ tranh giành một trận, đi làm một lần." Kỷ vương nở nụ cười, không nhịn được sờ sờ gò má của nàng "Ta muốn cho nàng thứ tốt nhất, muốn nàng ở bên cạnh ta." Ánh mắt của hắn tối đen thâm trầm hiện lên một chút ánh sáng. Mỗi lần Từ Nam Phong nhìn thẳng vào đôi mắt đó, nàng đều như nhìn thấy cả bầu trời đầy sao sáng, đẹp đến mức kinh tâm động phách. Tâm trạng của nàng có chút hoảng loạn, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng buồn rầu nghĩ: Ta có tài đức gì để chàng sủng ái như vậy? Chẳng lẽ chỉ bởi vì nhiều năm về trước, trong lúc chàng nghèo túng nhất đã cho chàng một cái bánh bao sao? Chuyện tình ái, thật sự là trăm câu đố hóc búa không tìm được lời giải. Mỗi lần nhắc đến chuyện tình cảm, Từ Nam Phong đều vội vàng nói sang chuyện khác hoặc rơi vào trầm mặc, Lưu Hoài cũng không nỡ ép buộc nàng, chỉ cố đè nén nội tâm đang khát vọng tình yêu xuống, đứng lên nói "Đến giờ uống thuốc rồi, ta gọi nha hoàn đem thuốc của nàng đến." Vừa nghe thấy hai chữ "uống thuốc", trong đầu Từ Nam Phong đã nảy sinh ý nghĩ muốn chống cự. Kỷ vương cúi người, ôn hòa nói "Uống thuốc rất nhanh thôi, nhưng nếu nàng sợ, ta không ngại dùng miệng đút thuốc cho nàng." Từ Nam Phong chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn. Kỷ vương cười nói tiếp "Lúc nàng hôn mê, ta đã dùng cách đó, từng chút từng chút mớm thuốc cho nàng." Từ Nam Phong đỏ mắt, dở khóc dở cười đáp "Không cần không cần, ta không cần cách quái đản như vậy." "Ai". Con mắt của Kỷ vương buồn bã, còn có chút thất vọng. Trong lúc Kỷ vương đang thử độ ấm của thuốc, Từ Nam Phong nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu. Đôi mắt của Kỷ vương có thể nhìn được rồi, thế lực của Thái tử đã bị loại bỏ, Từ gia cũng đã nhận được báo ứng thích đáng, như vậy, nàng không cần tiếp tục ở cạnh Kỷ vương nữa? Nàng đã từng khao khát tự do như vậy... Nhưng từ sau khi thành hôn, Thiếu Giới cũng chưa từng can thiệp vào tự do của nàng. Nàng từng nói, nàng muốn dẫn mẫu thân quy ẩn, sống một cuộc sống thanh tịnh đến cuối đời. Nhưng Thiếu Giới đã đem Diệp nương giống như mẹ ruột mà phụng dưỡng, nếu không có hắn, cho dù Diệp nương cố gắng ra sao cũng sẽ bị Diệp gia vùi dập khinh bỉ cả đời. Đặt tay lên ngực tự hỏi, đối với tấm lòng của Thiếu Giới, nàng có thể giả vờ không hay biết sao? Thiếu Giới đút thuốc cho nàng, Thiếu Giới mua bánh ngọt cho nàng, Thiếu Giới che chở cho nàng khắp nơi, luôn xem trọng nàng, Thiếu Giới nói hắn thích nàng, cả đời chỉ thích một mình nàng... Nhớ lại những ngày tháng đã qua, Từ Nam Phong thật sự không tìm được một lý do để rời khỏi Kỷ vương phủ, ngược lại, hình như nàng đang dần dần nhận ra tâm ý của mình. Đúng vậy, Kỷ vương móc tim móc phổi đối tốt với nàng, làm sao nàng đành lòng rời khỏi hắn? Trước khi gặp được Kỷ vương, Từ Nam Phong chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày nàng ỷ lại một người như vậy. Kỷ vương không hoàn mỹ, nhưng hắn có thể bao dung tất cả những điểm không hoàn mỹ của nàng. Nụ cười của hắn có thể đem đến cho nàng ấm áp, lồng ngực của hắn có thể xua đuổi sự cô tịch của nàng. Chỉ khi ở cùng với Thiếu Giới, tâm linh tương thông, Từ Nam Phong mới có cảm giác an tâm, hoàn toàn là chính nàng. Ngày đó ở khu vực săn bắn, vì sao nàng tình nguyện chính mình đối diện với cái chết cũng không muốn Thiếu Giới chịu một chút tổn thương? Lẽ chỉ vì quan hệ đồng minh sao? Không phải, đáp án dĩ nhiên là không phải. "Liền rời đi" vẫn luôn là cái cớ để nàng mê hoặc chính mình, bởi vì thời điểm nàng phát hiện ra, Kỷ vương đã từng chút từng chút thâm nhập vào thế giới của nàng, tất cả ôn nhu và bao dung đó đã sớm mọc rễ nảy mầm trong xương tủy nàng. Sau khi hiểu rõ tất cả, Từ Nam Phong không cảm thấy bất an như nàng vẫn nghĩ, ngược lại nàng thở phào một hơi. Đúng vậy, nàng thích Kỷ vương. Từ Nam Phong không phải một kẻ dông dài, sau khi nàng hiểu rõ tất cả, nàng sẽ không cự tuyệt tấm lòng của Kỷ vương nữa. Thậm chí nàng còn quyết định, chỉ cần Kỷ vương nhắc lại chuyện tình cảm, nàng sẽ không do dự đồng ý với hắn, cùng hắn trung trinh một lòng, bạc đầu giai lão. Nhưng... Mấy ngày sau đó, Kỷ vương lại chưa từng thể hiện với nàng một chút ám muội nào. Không chỉ không đề cập đến chuyện tình cảm, ngay cả hành vi cử chỉ cũng rất đúng mực, hai người dường như khôi phục lại trạng thái tương kính như tân ban đầu. Ngoài mặt Từ Nam Phong cũng chưa nói cái gì, nhưng trong lòng đã gấp đến độ vò đầu bứt tai, trong lòng buồn bực không dứt. Trước đây, khi nàng không muốn nói chuyện tình cảm, mỗi ngày Kỷ vương đều trêu chọc nàng. Hiện tại nàng đã hiểu rõ lòng mình, Kỷ vương lại thu liễm lại. Phải làm sao mới ổn đây? Ban đêm, Từ Nam Phong ôm một bụng bất an và lo lắng đi uống thuốc, giống như uống từ ngụm buồn bực vào người, ngay cả chân mày nàng cũng chưa từng nhíu một cái. Kỷ vương có chút ngạc nhiên, thấp giọng cười nói "Hôm nay Nam Phong thật hiểu chuyện." Từ Nam Phong cầm chén thuốc đặt lên kỷ án đầu giường, quay đầu chờ đợi Kỷ vương, giọng điệu được ăn cả ngã về không hỏi hắn "Tối nay chàng ngủ ở nơi nào?" Kỷ vương ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ý cười trong mắt càng sâu thêm "Vẫn ở sương phòng sát vách." "Chàng không ở lại sao?" "Để ta ở lại, nàng không sợ ta làm gì nàng sao?" Kỷ vương chậm rãi ghé lại gần, môi dán sát vào tai nàng, thấp giọng thì thầm "Hay là nói, thật ra phu nhân cực kỳ mong đợi ta làm gì nàng?" Từ Nam Phong ngẩn người ra, lời bày tỏ của nàng đến đầu lưỡi đảo một vòng lại bị nàng nuốt xuống bụng. Ai da, vẫn không nói nên lời được. "Được rồi, không đùa nàng nữa." Kỷ vương than nhẹ một tiếng, hạ xuống khóe môi của nàng một nụ hôn nhẹ rồi đứng lên "Nàng mau ngủ sớm đi." Sau đó, hắn xoay người rời đi. Từ Nam Phong nhìn bóng lưng của Kỷ vương đang xa dần, ảo não đấm một cái vào gối thêu. Hôm nay nàng lại để lỡ thời cơ bày tỏ tâm ý rồi. Trằn trọc đến nửa đêm, nàng vẫn không ngủ được bèn lắc chuông gọi nha hoàn. Bát Bảo và Quế Viên khoác áo choàng, vừa buồn ngủ vừa đi vào phòng ngủ lên tiếng hỏi "Phu nhân, người muốn đi tiểu đêm sao?" "Không phải, ta muốn uống rượu." "Uống rượu?" Bát Bảo và Quế Viên liếc nhau một cái, vội vàng xua tay "Cái này không thể được. Phu nhân, vết thương của người còn chưa lành, người không thể uống rượu được." Từ Nam Phong dựa vào giường, ngậm ngùi thở dài "Nhưng mà, rượu mạnh khiến người can đảm hơn."