Chương 17: Ai hầu hạ ngươi rửa mặt thay y phục ?

Manh Sủng

Bố Đinh Lưu Ly 12-10-2023 19:01:50

Chương 17: Ai hầu hạ ngươi rửa mặt thay y phục? Người của Từ gia không đến, khách mời của Kỷ Vương phủ cũng ít đến đáng thương, chỉ có một nhà Dương tướng quân đến cửa chúc mừng nên lễ cưới đã đơn giản đi rất nhiều, chỉ đơn giản là lạy thiên địa, sau đó liền có thị tỳ đưa Từ Nam Phong đến phòng tân hôn. Từ Nam Phong ngồi ngay ngắn ở trên giường, trước mặt nàng là đậu phộng cùng táo đỏ, hai tay nàng đặt lên nhau để trên đầu gối, cũng không biết bản thân ngồi bao lâu, chỉ biết khi ánh nắng nhạt dần, có một thị tỳ tiến vào đốt hỉ nến cùng đèn lưu ly trên bàn trà. Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng ánh nến lách tách cháy, tầm nhìn của nàng đều là một mảnh màu cam ấm áp vui mừng. Lúc nàng đang vô cùng buồn chán thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ ngoài phòng. Một lúc sau liền có hai tỳ nữ đẩy cửa bước vào, nhẹ giọng nói,"Phu nhân, Vương gia đang bồi Dương tướng quân uống rượu ở bên ngoài, có lẽ phải một lúc nữa mới tới được. Vương gia lo phu nhân sẽ đói bụng nên gọi chúng nô tỳ đưa đến một bát cháo gà nóng hổi đến để ngài ăn." Từ Nam Phong tò mò nhấc lên một góc khăn voan liền chạm mặt hai tỳ nữ một xanh một đỏ. Tỳ nữ mặc y phục màu đỏ xem ra lớn hơn tỳ nữ kia, tướng mạo tuy bình thường nhưng lúc cười lên trông vô cùng đáng yêu, nàng nhận lấy chén cháo trong tay tỳ nữ y phục xanh, khom người hỏi,"Phu nhân có cần nô tỳ hầu hạ người dùng bữa?" "Không cần, ta tự ăn." Từ Nam Phong uyển chuyển ăn cháo, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, nàng giương mắt nhìn hai nha đầu trước mặt một chút, hỏi,"Các ngươi là thị tỳ bên người Vương gia sao? Các ngươi tên là gì?" "Hồi bẩm phu nhân, nô tỳ là Bát Bảo, còn đây là Quế Viên." Tỳ nữ tên là Bát Bảo cung kính nói,"Vương gia không thích chúng nô tỳ đến gần, vì vậy chúng nô tỳ bình thường cũng chỉ hầu hạ Vương gia cởi áo dùng bữa, ngoài ra mọi việc đều do Vương gia tự mình làm, chúng nô tỳ cũng không tính là thiếp thân." "Tắm rửa thay y phục cũng là Vương gia tự làm?" Từ Nam Phong hiếu kỳ nói,"Mắt hắn như vậy, có tiện không?" "Cái này..." Quế Viên còn nhỏ tuổi, vừa nói đến đây đã đỏ hồng hai gò má, nàng nói quanh co,"Tắm rửa thay y phục cũng là Vương gia tự làm, nếu không tiện thì sẽ nói Diêu công tử đến hỗ trợ. Có điều từ nay về sau, những việc này, nhất định sẽ giao cho phu nhân làm." "Diêu công tử? Là Diêu quản gia sao?" "Không phải đâu, thưa phu nhân." Quế Viên không nhịn được cười lên, giải thích,"Diêu công tử tên là Diêu Dao, là cháu của Diêu quản gia, cũng là khách ở trong phủ Vương gia. Diêu công tử võ nghệ vô cùng xuất sắc, vì thế Vương gia liền xin hắn về bảo vệ an toàn cho vương phủ, chúng nô tỳ đều gọi hắn là Diêu công tử." Cái này thú vị. Người bên ngoài tránh Kỷ Vương còn không kịp, Diêu công tử này nếu thật sự là người giỏi võ nghệ, sao có thể cam tâm ở lại Kỷ Vương phủ? Ngày mai nếu rảnh rỗi, nàng nhất định phải đi gặp người này, nói không chừng còn có thể thăm dò được một vài tin tức hữu dụng. Đang nghĩ ngợi, Quế Viên lại bĩu môi, thần bí nói,"Có điều phu nhân nên cách xa Diêu công tử một chút." Từ Nam Phong múc một thìa cháo, hỏi,"Tại sao?" "Diêu công tử này, nói êm tai thì là phong lưu phóng khoáng, nói không êm tai thì chính là không đứng đắn, ngay cả công chúa hắn cũng dám trêu đùa..." Quế Viên đang nói tới hăng say, Bát Bảo lại đánh gãy lời nàng,"Quế Viên, ở sau lưng nói xấu người của Vương gia, cẩn thận Vương gia trách phạt!" Quế Viên vội che miệng lại. Từ Nam Phong nói,"Thị tỳ ở phủ người khác đứng trước mặt chủ nhân còn không dám thở mạnh, hai nha đầu các ngươi đúng là rất thú vị." Nàng vốn chỉ thuận miệng nói một câu, hai nha đầu này liền sốt sắng lên. Bát Bảo cùng Quế Viên nhìn nhau một chút, dè dặt nói,"Vương gia đối xử với chúng nô tỳ rất ôn hòa nên từ lúc vào phủ chúng nô tỳ đều tự do tự tại... Phu nhân, người có cảm thấy chúng nô tỳ không tuân theo quy củ không? Nếu người không thích, người chỉ cần nói, chúng nô tỳ nhất định sẽ sửa!" Quế Viên gật đầu phụ họa. Từ Nam Phong nở nụ cười. Nàng vốn nghĩ rằng Kỷ Vương phủ là nơi mỗi ngày đều bao trùm không khí nặng nề, nàng còn chuẩn bị xong tinh thần đối mặt với mỗi ngày đều như đi trên lớp băng mỏng, nhưng không ngờ lại có thể sinh động như vậy, bọn nha đầu còn có thể đơn thuần đến đáng yêu. Nàng nói,"Không, ta cũng thích tự do tự tại." "Đa tạ phu nhân!" Bát Bảo cùng Quế Viên thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói,"Vương gia nói không sai, phu nhân thật sự là một nữ tử vừa dịu dàng vừa xinh đẹp!" Từ Nam Phong suýt nữa phun cháo ra ngoài,"Hắn thực sự nói ta như vậy?" "Đúng vậy, nô tỳ làm sao dám lừa gạt người? Từ ngày 16 tháng 3, từ khi Vương gia từ quán trà về phủ, mỗi ngày đều lẩm bẩm nói đến người, ngay cả Diêu công tử cũng không chịu nổi, chua xót nói Vương gia thấy sắc quên nghĩa." 16 tháng 3, là lần đầu nàng gặp Kỷ Vương? Từ Nam Phong không khỏi nhớ lại lần đầu gặp mặt Kỷ Vương, lúc đó nàng mang bộ dạng hùng hổ dọa người, làm sao hắn có thể nghĩ tới bộ dáng dịu dàng xinh đẹp được? Xinh đẹp? Cũng không thể nói như vậy được, Kỷ Vương vốn không nhìn thấy. ... Tuy rằng nàng có thể coi là xinh đẹp. Nghĩ đến đây, khóe miệng Từ Nam Phong nhếch lên một nụ cười, cảm xúc căng thẳng vì xuất giá không biết đã biến mất từ bao giờ, lại còn có tâm tình tự mình say sưa. Đang nghĩ ngợi, một tiểu thị tỳ đẩy cửa ra, vô cùng thần bí nói,"Phu nhân, Vương gia đã trở về, còn bốn mươi bước nữa liền tới." Dứt lời, nàng lại nhìn ra bên ngoài một lần nữa,"Giờ còn ba mươi bước... hai mươi bước..." "Nhanh, thu dọn bát thìa đi!" Bát Bảo luống cuống tay chân sai khiến Quế Viên,"Che kín khăn voan của phu nhân! Ống tay áo! Vuốt phẳng ống tay áo nhăn nheo đi!" Kẹt kẹt —— Gần như cùng lúc đó cửa bị đẩy ra, Kỷ Vương một thân cẩm y ngọc quan được thị vệ dẫn dắt đi vào phòng, trầm ổn bước qua cửa. Một khắc đó, Từ Nam Phong lại có một cảm giác căng thẳng không tên. Một đôi ủng trắng dừng lại trước mặt nàng, nàng liền nghe thấy giọng Kỷ Vương từ trên đỉnh đầu vang lên, nhẹ nhàng mà trầm thấp,"Mang rượu hợp cẩn tới đây." Bát Bảo "ai" một tiếng, một lát sau liền mang lên một khay rượu, bên trên đặt một bình rượu ba chân khéo léo. Kỷ Vương không nhìn thấy nên hơi bất tiện, Từ Nam Phong duỗi tay ra kéo ống tay áo của hắn, đưa tay hắn cầm lấy khăn voan của mình. Khăn voan được cởi ra thuận lợi, tầm mắt Từ Nam Phong cũng sáng lên. Nàng giương mắt nhìn Kỷ Vương một thân hỉ bào đỏ thẫm, trên mắt không biết từ lúc nào đã được bịt kín vải, chỉ có điều từ dải lụa màu trắng đổi thành màu đỏ, bên trong vẻ tuấn dật lại mang thêm vài phần trong sáng. Bát Bảo đưa một chén rượu hợp cẩn vào trong tay Kỷ Vương, một chén khác lại đưa cho Từ Nam Phong, nàng tán dương," Vương gia, phu nhân đúng là rất xinh đẹp." Kỷ Vương nở nụ cười, dùng ngữ khí giống như chuyện đương nhiên nói,"Đó là tất nhiên." Cũng không biết tự tin của hắn đến từ đâu. Từ Nam Phong nâng chén rượu trong suốt tới, do dự nói,"Muốn uống rượu giao bôi sao?" Kỷ Vương theo giọng của nàng xem xét, nói,"Tùy ý." Từ Nam Phong cảm thấy hai người tốt xấu gì cũng chỉ mới gặp mặt hai ba lần, uống rượu giao bôi quả thật có chút lúng túng liền bưng rượu cụng vào chén của Kỷ Vương, hào sảng nói,"Nguyện cùng quân cùng tiến cùng lùi, ở chung vui vẻ." Dứt lời liền một hơi uống cạn rượu trong chén. Kỷ Vương cũng uống cạn rượu, ôn nhu nói,"Ở chung vui vẻ, phu nhân." Nghe được hai chữ "phu nhân" từ miệng hắn, Từ Nam Phong suýt nữa liền sặc rượu, khóe mắt nàng liếc nhìn Bát Bảo cùng Quế Viên đang đứng một bên cười trộm. Nàng cũng không tiện vạch trần cọc hôn nhân giả này liền không thể làm gì khác hơn là quanh co đáp bừa một tiếng. Bát Bảo vô cùng lanh lợi mà thu dọn hai ly rượu rỗng đi, sau đó Quế Viên cùng một tiểu thị tỳ khác liền bưng hai chậu nước ấm áp tiến lên, ân cần nói,"Vương gia, phu nhân, chúng nô tỳ hầu hạ người rửa mặt thay y phục." Từ Nam Phong đứng dậy, tự mình lấy xuống trâm cài trang sức, nói,"Không cần, các ngươi đi hầu hạ Thiếu Giới đi." Dứt lời, nàng liền cầm khăn đã nhúng nước cẩn thận lau đi son phấn trên mặt. Kỷ Vương ngồi xuống giường, phất tay với bọn nha hoàn, nói,"Các ngươi đi ra ngoài trước đi." Ba nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, đều thấy được ý cười đùa trong mắt đối phương. Các nàng nhịn cười, cúi đầu hành lễ, cùng nói,"Nô tỳ cáo lui." Sau đó liền ngươi xô ta, ta xô ngươi lảo đảo đồng loạt lui ra ngoài. Bát Bảo còn cẩn thận đóng cửa phòng lại, ngăn cách tầm nhìn của người ngoài. Từ Nam Phong rửa sạch mặt, tóc mai hai bên dính vài vệt nước, mềm mại dính vào gò má nàng, làm tăng thêm mấy phần phong tình quyến rũ. Nàng xoay người lại, phát hiện Kỷ Vương vẫn bất động ngồi ngay ngắn trên giường, còn đang mỉm cười nhìn về phía nàng. Nàng nghi ngờ hỏi,"Ngươi lại để các nàng ra ngoài, vậy thì ai hầu hạ ngươi rửa mặt thay y phục?" Kỷ Vương vẫn nhìn nàng cười. Từ Nam Phong bỗng nhớ tới lời Quế Viên nói,"Từ nay về sau, những chuyện này, nhất định sẽ giao cho phu nhân làm.", nàng nhất thời bừng tỉnh, đây là chờ nàng đến hầu hạ sao? Thôi thôi, ăn đồ người ta mềm miệng lại chê người ta tay ngắn*, hơn nữa hắn còn đưa nàng sinh lễ phong phú, thôi thì nàng chịu đựng hầu hạ hắn mấy năm thôi. *Ăn đồ người khác mềm miệng lại chê người ta tay ngắn: / 吃人家的嘴软, 拿人家的手短/: Ăn đồ của người ta rồi tới lúc mở miệng chê người ta sẽ cảm thấy xấu hổ, cầm đồ của người ta rồi mà khi người ta nhờ vả sẽ cảm thấy ngượng ngùng khi từ chối. Ý chỉ những việc không tiện mở lời từ chối. Nghĩ như vậy, Từ Nam Phong liền thấm ướt khăn, đi tới ngồi bên cạnh Kỷ Vương, nói,"Xoay qua đây." Kỷ Vương nghe lời nàng xoay mặt qua, Từ Nam Phong do dự một chút mới nhẹ dùng khăn lau trên gò má hắn. Môi Kỷ Vương hơi mở, đột nhiên hắn sửng sốt một chút, nắm chặt lấy tay Từ Nam Phong, ngăn lại động tác của nàng. Từ Nam Phong cũng sửng sốt. Khóe miệng Kỷ Vương hơi giật giật, hắn lấy khăn ra từ tay nàng, nhẹ giọng nói,"Ta làm là được rồi." "Là do ta làm không tốt sao?" Từ Nam Phong thành khẩn hỏi. "Không phải." Kỷ Vương có chút máy móc dùng khăn lau sạch mặt, cúi đầu nở nụ cười, nhẹ giọng nói,"Là do ta ngại." "..." Kỷ Vương nói như thế, lòng của Từ Nam Phong ban đầu còn đang bình tĩnh cũng bắt đầu nổi lên sóng lớn. Mới lau mặt thôi đã như vậy, lúc sau cùng nằm chung một giường không phải là xấu hổ chết luôn rồi sao? Nghĩ đến đây, hai gò má của nàng lại ửng hồng, nàng hạ mí mắt xuống, nâng hai tay lên áp vào gò má, thầm nghĩ: Xong rồi, ta cũng cảm thấy xấu hổ! Hai người còn đang xấu hổ, ai cũng không nghĩ đến ở cửa phòng ngủ phía tây có một bóng đen chợt lướt qua, một tia lạnh lùng quỷ dị xuất hiện, luôn nhắm vào hai người đang sóng vai ngồi trên giường.