Trên thực tế khi Lưu Quế Chi nghe hai đứa con trai nhắc đến chuyện này thì chẳng muốn tin chút nào.
Loại người như Diệp Ninh gặp được chuyện này, không xuống nước đạp cho người ta vài phát đã là may lắm rồi, sao có thể chủ động cứu người được chứ?
Nhưng mà hai đứa con trai đều thề thốt bảo đảm rằng là Diệp Ninh cứu mình, hai vợ chồng bọn họ không tin cũng không được.
Để tránh cho sau này Diệp Ninh lại lôi chuyện này ra để nói, chị ta quyết định đến đây giải quyết sạch sẽ trước luôn.
Diệp Ninh nhíu mày, đường cong trên gương mặt lại càng căng chặt hơn.
"Không cần."
Lưu Quế Chi đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nghe vậy thì ngẩn người, thậm chí nghi ngờ không biết có phải mình nghe lầm không?
"Cô đừng có làm kiếm chuyện nữa, cô cứu Hổ Tử nhà chúng tôi, đây là sự thật, chỉ cần cô đưa ra điều kiện không quá đáng quá mức, tôi đều sẽ đồng ý."
Lúc trước con nhỏ hung dữ này chỉ đỡ mẹ của liên trưởng Lý qua đường thôi đã vội vàng chạy đến nhà liên trưởng Lý ăn chực suốt một tuần. Bây giờ lại cứu mạng con trai của chị ta, chắc chắn sẽ để chị ta phải tốn bộn tiền đây.
Diệp Ninh nhìn Lưu Quế Chi giống như sắp sửa gặp phải kẻ địch mạnh, ngoại trừ bất đắc dĩ ra thì cũng chỉ biết bất đắc dĩ.
"Thật sự không cần gì hết. Nếu chị không yên tâm thì tôi có thể viết giấy cam đoan cho chị, sau này tuyệt đối sẽ không lôi chuyện này ra đi kiếm chuyện với nhà chị."
Lưu Quế Chi ngẩn người, con nhỏ này đổi tính rồi hả?!
Diệp Ninh nói viết là viết ngay, cô mở ngăn kéo lấy giấy bút ra, viết soạt soạt soạt.
Mãi đến khi Lưu Quế Chi lấy được giấy cam đoan, nhìn thấy chữ viết rồng bay phượng múa bên trên thì vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.
Bắt đầu từ sáng sớm đến bây giờ Cố Phong đã cảm giác người xung quanh đều đang nhìn anh với ánh mắt là lạ.
Nhưng mà anh cũng không phải một người nhiều chuyện, cũng không có ý định đi hỏi thăm gì hết, mãi đến khi lúc ăn trưa, Chu Thế Thành cũng đến nhà ăn ăn cơm mới hấp ta hấp tấp đi đến bên cạnh anh ngồi xuống.
"Liên trưởng Cố, lần này thì anh nổi tiếng thật rồi đó."
Chu Thế Thành cười đầy ẩn ý.
Cố Phong không hiểu gì hết: "Sao thế?"
Chu Thế Thành không trả lời ngay, mà chỉ hơi hạ tầm mắt xuống, dừng lại ở nơi nào đó.
Cố Phong bị nhìn chằm chằm mà da đầu tê rần, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
"Liên trưởng Chu, có việc gì thì cứ nói thẳng đi."
Chu Thế Thành cũng không nhịn được nữa: "Vợ của anh đi la hét khắp cả viện là hai người đã động phòng rồi, anh còn làm gãy cả giường nữa."
Cố Phong đang uống nước lập tức sặc nước phun "phụt" ra ngoài, mặt tối sầm lại.
Chu Thế Thành vô cùng thông cảm cho phản ứng của anh, thương hại vỗ nhẹ vào vai anh.
"Liên trưởng Cố, tôi thật sự rất bội phục anh, cô ta thế kia mà anh cũng..."
Chỉ cần nhớ đến cái tướng người mập như heo của Diệp Ninh, anh ấy đã cảm thấy không thể nào nhìn thẳng được.
Cố Phong thật sự quá là mạnh.
"Nhưng mà anh cũng nên dạy dỗ lại cô vợ kia đi, loại chuyện riêng của vợ chồng thế này không nên đi rêu rao khắp nơi như thế."
Chu Thế Thành cố ý nhấn mạnh nhắc nhở, tuy rằng bọn họ là vợ chồng hợp pháp, nhưng người phụ nữ kia thật sự chẳng cần chút mặt mũi nào hết.
Trên cánh tay Cố Phong loáng thoáng nổi lên ít gân xanh, cho dù anh đã sớm biết Diệp Ninh rất hoang đường, nhưng lại không ngờ được rằng cô còn có thể bịa đặt bậy bạ loại chuyện này.
"Liên trưởng Chu, không phải..."
Lời giải thích đã đến bên miệng, nhưng vẫn bị anh nuốt ngược trở vào.
Giải thích thì có ích lợi gì chứ?
Chỉ làm trò cười càng lớn hơn mà thôi.
"Liên trưởng Chu, phiền anh lại mang cơm chiều về giúp tôi đi."
Hiện tại Cố Phong cũng chỉ còn sót lại vẻ âm u đen tối.
Chu Thế Thành biết anh rất dễ xấu hổ, không nói tiếp nữa.
"Mang cơm về là chuyện nhỏ thôi mà, nhưng mà chừng nào anh mới chấm dứt cuộc sống như thế này đây!"
Cố Phong rũ mắt xuống, ánh mắt hơi lóe lên.
Giờ phút này, suy nghĩ muốn ly hôn của anh đã dâng lên đến đỉnh điểm.