"Đúng vậy, dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên cô ấy lên sân khấu, tôi chỉ hi vọng cô ấy ít phạm sai lầm một chút là được." Từ Minh Vũ cũng không dám hi vọng xa vời rằng Diệp Ninh sẽ không phạm lỗi, chỉ cần không phạm phải lỗi quá lớn là được.
Lý Kiến Hoa không nói gì, bởi vì anh ấy cũng biết người mới cần phải có không gian mới trưởng thành được.
Chẳng qua không gian để lại cho Diệp Ninh không quá lớn, thậm chí cô có hình tượng như thế mà có thể xuất hiện trên sân khấu cũng đã coi như kỳ tích rất lớn rồi.
"Đừng căng thẳng, cho dù phạm lỗi thì các lãnh đạo cũng chưa chắc sẽ nhận ra được."
Anh ấy hạ thấp giọng nói ra những lời này, thật ra bọn họ đều biết không có bao nhiêu người trong bộ đội thật sự hiểu biết về âm luật.
Từ Minh Vũ mấp máy khóe miệng lại không phát ra âm thanh gì, cuối cùng cũng chỉ gật đầu đồng ý.
Vương Hinh Tuyết đứng giữa đám người nghe hai đội trưởng nói chuyện với nhau, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào người Diệp Ninh.
"Sắp sửa bắt đầu rồi." Từ Minh Vũ nỉ non trong lòng, sợ Diệp Ninh sẽ vào sai làn điệu.
Khi tiếng dương cầm vừa mới vang lên, lòng bàn tay của anh ta đã đổ đầy mồ hôi.
Chính xác không hề sai sót!
Dù vậy anh ta cũng không dám thả lỏng chút nào, bởi vì ba phút sau đó, diễn tấu dương cầm mới là bộ phận quan trọng nhất.
Giờ phút này, trong đầu óc Diệp Ninh chỉ còn lại âm thanh tuyệt diệu từ tiếng đàn phát ra.
Toàn thân cô giống như hòa làm một với tiếng âm nhạc, cảm giác này làm cô hoàn toàn quên mình.
"Không tệ lắm!"
Tuy rằng diễn tấu chỉ mới bắt đầu, Lý Kiến Hoa cũng đã nhịn không được khen ngợi.
Anh ấy cũng không cố ý chỉ đích danh một người nào đó, nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều biết câu khen ngợi không tệ kia là dành cho Diệp Ninh.
Lý Kiến Hoa từng tham dự buổi phỏng vấn lúc trước, lúc đó Diệp Ninh diễn tấu cũng đã để lộ ra trình độ không tầm thường, hiện tại cô diễn tấu cũng chẳng thua kém gì ngày hôm đó.
Hơn nữa vị trí của Diệp Ninh vừa lúc là ở bên cạnh ánh đèn, cô nghiêng người đối mặt với thính phòng, cứ như thế sẽ che giấu được rất nhiều điểm yếu về dáng người của cô, đến cả gương mặt cũng không thể thấy rõ, đương nhiên cũng sẽ không làm người ta cảm thấy cô sẽ quá vụng về xấu xí.
Lý Kiến Hoa nhịn không được nhìn thoáng quan Từ Minh Vũ, hiển nhiên Từ Minh Vũ đã dốc rất nhiều công sức vào Diệp Ninh.
Mặt Vương Hinh Tuyết đã đen kịt, hiện tại chuyện cô ta muốn làm nhất chính là xông lên sân khấu chặt đứt từng ngón tay của Diệp Ninh.
Những người khác trong đội ca hát thì hoàn toàn ngược lại, ai cũng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm sân khấu, làm thế nào cũng không ngờ được Diệp Ninh lại lợi hại đến thế?!
Chuyện này hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng!
Vẻ căng thẳng và lo lắng trên mặt Từ Minh Vũ dần dần bị niềm vui sướng thay thế.
Anh ta đã nhận ra ngay từ lúc bắt đầu Diệp Ninh cũng đã rất vững vàng, hoàn toàn không bị mấy người xem dưới sân khấu ảnh hưởng.
Anh ta thật sự phải thay đổi cái nhìn về Diệp Ninh rồi, tố chất tâm lý thế này đã hơn xa chín mươi phần trăm người thường.
Anh ta còn chưa kịp trả lời Lý Kiến Hoa, Diệp Ninh cũng đã đàn đến giai đoạn cao trào nhất.
Tiếng đàn dương cầm giống như nước chảy mây trôi, từ đầu ngón tay của cô chảy xuôi ra, kéo theo tất cả âm thanh của các loại nhạc cụ khác, diễn tấu ra một chương nhạc lên xuống phập phồng.
Từ Minh Vũ hô hấp dồn dập, đã không có từ ngữ nào có thể dùng để miêu tả tâm trạng hiện tại của anh ta.
Mỗi người trong dàn nhạc đều như si như say, hòa nhập vào trong đó.
Tất cả mọi người trong thính phòng đều nghiêng tai lắng nghe, chìm nổi theo khúc nhạc.
Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa đột nhiên mở miệng nói với người bên cạnh: "Người đánh đàn dương cầm giỏi đấy."
Bởi vì lời khen của ông ấy, tất cả mọi người xung quanh gần như đều dồn lực chú ý lên người Diệp Ninh.
Bọn họ không nhìn thấy rõ Diệp Ninh trông như thế nào, lại bị tiếng đàn của cô hấp dẫn.
Lúc này Diệp Ninh ngồi ở góc tối, toàn thân lại giống như tỏa ra ánh sáng chói mắt.