"Phiếu tắm."
"Phiếu tắm?"
Diệp Ninh đối mặt với sự ngăn cản của nhân viên làm việc ở nhà tắm, ngơ ngác.
"Đúng vậy, muốn vào tắm đương nhiên phải có phiếu tắm, không có phiếu tắm không vào được." Người đàn ông trung niên ngồi trong cửa sổ phòng bị nhìn cô, nghiễm nhiên coi cô thành người muốn trốn phiếu.
Diệp Ninh lúng túng cười, cô nào có thứ này.
"Có thể mua không?"
"Chỗ chúng tôi chỉ nhận phiếu không nhận tiền. Rốt cuộc cô có vào không?" Người đàn ông trung niên vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Diệp Ninh hết cách, chỉ có thể lủi thủi rời đi.
Thời tiết oi nóng, thân thể này lại vô cùng mập mạp, cộng thêm buổi sáng dọn dẹp cả buổi, cô cảm thấy cả người đều dính nhớp, khó chịu vô cùng.
Quay về như vậy tuyệt đối không được.
Nếu không vào được nhà tắm, cô nhớ cách huyện thành không xa có một con sông, vừa hay có thể tới tắm một chút.
Quyết định xong, chuyển hướng đi ra ngoại thành.
Nhà ăn quân khu.
Cố Phong ăn cơm trưa xong, múc lại hộp cơm.
"Liên trưởng Cố, lại múc cơm cho vợ à?"
Liên trưởng 3 Chu Thế Thành đồng tình nhìn anh.
Vợ nhà người khác tòng quân đều là chăm sóc chồng con mình chu đáo, nhưng trong nhà Cố Phong lại cưới một cô vợ ham ăn lười làm.
Đừng nói giặt đồ nấu cơm cho Cố Phong, cho dù là bản thân cô cũng chưa từng nấu một miếng cơm nào cho mình.
Chút trợ cấp đó của Cố Phong đều bị cô cầm ra quán tiêu xài hoang phí cũng không đủ.
"Liên trưởng Chu, buổi tối tôi còn có nhiệm vụ nên không về, cái này phiền anh mang về cho cô ấy."
Chỉ cần nghĩ tới những chuyện tối qua, Cố Phong liền cảm thấy ghê tởm, thật sự không muốn gặp Diệp Ninh nữa.
Còn nhớ gửi cơm tối về cho cô cũng không phải bởi vì quan tâm cô, mà là nếu cô không có cơm ăn, sẽ chạy tới bộ đội một khóc hai quấy ba treo cổ, ảnh hưởng thực sự rất lớn.
Chu Thế Thành không từ chối, trực tiếp nhận lấy hộp cơm.
"Tôi hiểu."
Người phụ nữ đanh đá Diệp Ninh đó nổi tiếng cả quân khu, thế nên tất cả mọi người đều trút một mớ nước mắt đồng tình cho Cố Phong.
"Liên trưởng Cố, anh đây lớn hơn cậu mấy tuổi, có một câu thực sự không nói không được."
Chu Thế Thành ghé tới bên cạnh Cố Phong, hạ thấp âm lượng, ngữ trọng tâm trường nói: "Cậu vẫn nên ly hôn sớm với cô ta cho rồi. Có thể chăm sóc cuộc sống của cậu hay không gác sang một bên trước, một người phụ nữ như thế tuyệt đối sẽ liên lụy tiền đồ của cậu."
Tục ngữ nói rất hay, thà dỡ một ngôi chùa chứ không hủy một mối hôn nhân, nhưng Diệp Ninh nghiễm nhiên đã tới mức trời đất phẫn nộ rồi.
Cố Phong nghiêm mặt, không nói tiếng nào.
Anh không phải tự nguyện cưới, cha già cần sỉ diện, ơn cứu mạng không thể không báo.
Vốn nghĩ cưới cũng chỉ là cưới, sống với ai cũng như nhau. Nhưng người phụ nữ Diệp Ninh này hoàn toàn phá vỡ tam quan của anh, dung mạo dáng người anh đều có thể bỏ qua, nhưng mỗi một chuyện người phụ nữ này làm đều thử thách giới hạn của anh.
Anh đã nhẫn nại hơn hai tháng, tối qua người phụ nữ đó lại vì cưỡng ép nhờ anh tìm công việc văn công đoàn gì đó, thế mà lại cưỡng bức anh, thủ đoạn bỉ ổi như vậy khen cho cô cũng nghĩ ra được.
Anh thậm chí không tưởng tượng được, một khi đề nghị ly hôn với người phụ nữ đó, người phụ nữ đó sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Chu Thế Thành nhìn nét mặt không ngừng thay đổi của anh, trong đầu chỉ còn lại một câu nói.
Gia môn bất hạnh!
Diệp Ninh đi hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tới bờ sông.