Vương Hinh Tuyết tiếp tục xúi giục nói: "Cô khác với mấy người bọn họ, nếu anh Cố đã tìm việc cho cô rồi thì bây giờ cũng chỉ là lên làm cho đúng thủ tục mà thôi."
Diệp Ninh đảo mắt hỏi: "Cô xác định chứ?"
Vương Hinh Tuyết thấy cô hình như đã bị thuyết phục, trông cũng kích động hơn rất nhiều.
"Đương nhiên là thế rồi. Nếu cuối cùng bọn họ làm khó dễ cô thì cô cứ biện luận với bọn họ, đây chẳng phải là thế mạnh của cô sao?"
Cô ta muốn Diệp Ninh kiếm chuyện ở chỗ này, làm Cố Phong mất sạch mặt mũi, muốn đến đoàn văn công thì chờ kiếp sau đi!
Diệp Ninh như cười như không nhìn cô.
Sở dĩ mấy tháng trước nguyên chủ rơi vào tình cảnh bị mọi người đòi đánh, trong đó có một nửa nguyên nhân là có dính líu đến con nhỏ Vương Hinh Tuyết này.
Vương Hinh Tuyết bị cô nhìn chằm chằm mà da đầu tê dại: "Cô nhìn tôi như thế làm gì? Tôi chỉ là vì muốn tốt cho cô thôi, không lẽ cô còn có tài nghệ gì sao?"
Nói xong câu nói cuối cùng, trong giọng nói của cô ta đã tràn ngập châm chọc.
Tài năng lớn nhất của con nhỏ mập này chính là ăn và ngủ.
Diệp Ninh thu hồi tầm mắt, cũng không cãi lại.
Vương Hinh Tuyết đã vô cùng chờ mong muốn nhìn đến cảnh cô bước lên sân khấu, bị mất mặt.
Không bao lâu sau, mười mấy cô gái ở đằng trước đều đã triển lãm xong, Lâm Thanh và Lý Kiến Hoa, Vương Quốc Trụ vẫn khá hài lòng với mấy người bọn họ, lập tức tuyên bố kết quả trúng tuyển ngay tại chỗ.
Các cô gái trúng tuyển đương nhiên là vô cùng mừng rỡ rời đi.
Chờ đến cuối cùng, trong toàn bộ đại sảnh cũng chỉ còn dư lại Diệp Ninh.
"Mau đi lên đi! Nhớ kỹ những gì tôi nói đó!" Vương Hinh Tuyết kích động thúc giục.
Mặt Diệp Ninh lạnh tanh đứng lên, không hề hoang mang đi lên sân khấu.
Hai mắt Vương Hinh Tuyết tỏa sáng lấp lánh, cho dù có mặt mũi của Cố Phong thì thế nào, con heo mập này cũng không xứng!
"Cô tên gì? Sao chỗ chúng tôi không có hồ sơ của cô?"
Lý Kiến Hoa nhìn xấp hồ sơ trong tay, anh ấy đã xác định, người phù hợp với điều kiện báo danh đều đã phỏng vấn xong.
Diệp Ninh sửng sốt một chút, chuyện đầu tiên cô nghĩ đến chính là Vương Hinh Tuyết lừa cô.
Nhưng mà Lâm Thanh ngồi ở chính giữa đột nhiên mở miệng hỏi: "Cô là Diệp Ninh hả?"
Diệp Ninh gật đầu: "Đúng vậy."
Lâm Thanh là đoàn trưởng đoàn văn công, chị ấy nói ra những lời này thì cũng lập tức biểu lộ thân phận của Diệp Ninh.
Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ liếc nhìn nhau, nếu không có tên trong hồ sơ báo danh chính quy thì đó chính là người đoàn trưởng cố ý sắp xếp đến đây.
Đoàn trưởng muốn sắp xếp một người tiến vào đoàn văn công, đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng hiện tại vấn đề là cô gái ở trước mặt có điều kiện quá kém, mà yếu tố đầu tiên trong việc tuyển dụng của đoàn văn công chính là hình tượng phải đạt yêu cầu.
Đang lúc hai người cảm thấy nhất định phải kiến nghị với Lâm Thanh thì Lâm Thanh đã tiếp tục nói với Diệp Ninh: "Cô không cần biểu diễn nữa."
"..."
Không chỉ có Diệp Ninh ngơ ngẩn, Lý Kiến Hoa, Vương Quốc Trụ và Vương Hinh Tuyết đang chờ xem trò hay cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Đoàn trưởng, như thế này hình như không ổn lắm thì phải? Từ trước đến nay đoàn văn công của chúng ta đều không có ai có hình tượng... Đặc sắc như thế này, tùy tiện tuyển cô ấy vào, phải để cô ấy ở vị trí nào đây?"
Lý Kiến Hoa đè thấp giọng nói, trên mặt tràn ngập vẻ kháng cự với Diệp Ninh.
Dù sao thì đội ca múa của anh ấy tuyệt đối sẽ không nhận một người béo ú như thế này.
Tuy rằng Vương Quốc Trụ không nói gì, nhưng mà phản ứng cũng giống hệt với Lý Kiến Hoa.
Hiện tại ở trong mắt hai người bọn họ, Diệp Ninh đã trở thành một củ khoai lang phỏng tay muốn tránh cũng không kịp.
Nhưng mà câu nói tiếp theo đó của Lâm Thanh trực tiếp là cho tất cả bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có chút dở khóc dở cười.
"Cô ấy chỉ phụ trách công việc vệ sinh trong đoàn thôi, các anh còn muốn cô ấy biểu diễn gì nữa chứ?"
"Hả? Thì ra là hiểu lầm à! Vậy thì đúng là không cần, ha, ha ha ha." Lý Kiến Hoa giống như trút được gánh nặng, cười gượng.
Anh ấy cũng đang nói thầm sao đoàn trưởng lại làm một việc không đáng tin như thế, thì ra là hiểu lầm.
Diệp Ninh nghe được rành mạch, rõ ràng, gương mặt hơi thay đổi một chút.