Sáng sớm, Diệp Ninh ăn mặc ngay ngắn đi ra ngoài.
"Diệp Ninh, đứng lại!"
Mới xuống lầu đi chưa được bao xa, đằng sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc.
Mặc dù Diệp Ninh không quay đầu lại cũng có thể đoán được là ai.
Một lúc sau, Vương Hinh Tuyết mới hấp tấp chạy đến trước mặt cô.
Ánh mắt Vương Hinh Tuyết đảo tới đảo lui, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Lúc nãy chỉ mới nhìn bóng dáng, suýt chút nữa cô ta đã không nhận ra Diệp Ninh.
Nhưng mà mới mấy ngày không gặp, vậy mà Diệp Ninh trông có vẻ đã gầy đi rất nhiều. Mái tóc dài ngang eo cũng đã không thấy, đổi thành tóc ngắn ngang tai.
Tuy rằng trên mặt vẫn toàn thịt là thịt, nhưng đôi mắt lại có vẻ có sức sống hơn trước kia rất nhiều, ngay cả mũi hình như cũng cao hơn một chút.
Chắc là kiểu tóc xén này hợp với cái mặt mập này, tuyệt đối không phải là ngũ quan của con nhỏ này đã thay đổi.
Vương Hinh Tuyết khó chịu chửi thầm trong lòng.
"Có phải mấy ngày nay cô đang giảm béo không? Xấu chết đi được! Còn nữa, tóc cô bị làm sao thế? Cắt ngắn thành cái kiểu này, trông nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ."
Diệp Ninh nghe cô ta soi mói, nhướng mày.
"Cô có việc gì sao?"
"Tôi đang nói với cô mấy cái này, cô không nghe được sao?" Vương Hinh Tuyết nhịn không được tăng cao âm lượng, từ trước đến nay thái độ của cô ta đối với Diệp Ninh luôn luôn là cao cao tại thượng.
Diệp Ninh cười mỉa nói: "Cô nói gì là tôi đều phải nghe sao?"
Vương Hinh Tuyết kinh ngạc trừng mắt nhìn cô, từ trước đến nay cô ta nói cái gì là con nhỏ mập này đều nghe theo răm rắp.
"Tôi là vì muốn tốt cho cô đó! Không phải cô luôn muốn lấy lòng anh Cố sao, anh Cố chắc chắn sẽ không thích cô như thế này."
Diệp Ninh nhìn dáng vẻ tức muốn hộc máu của cô ta, chỉ cảm thấy buồn cười.
"Cố Phong là chồng của tôi, anh ấy có thích tôi hay không thì vẫn là chồng của tôi. Mà cô đó, em gái à, sao cô lại quan tâm đến chuyện của nhà người khác như thế? Người hiểu biết thì biết là cô vì tôi, không biết còn tưởng rằng cô có ý đồ xấu xa gì đó."
Diệp Ninh lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm, có loại đầu trâu mặt ngựa nào mà cô chưa từng gặp qua chứ, chút ý đồ xấu xa của Vương Hinh Tuyết, cô đã nhìn thấy từ lâu rồi.
Gương mặt xinh đẹp của Vương Hinh Tuyết lập tức đỏ lên, cho dù cô ta có tâm cơ thì dù sao vẫn là một cô gái trẻ vừa mới vào đời, đột nhiên bị vạch trần ý đồ, gương mặt cũng không thể che giấu được.
"Cô, cô nói thế là có ý gì?"
Diệp Ninh không mặn không nhạt trả lời: "Cô thật sự muốn tôi nói trắng ra à?"
Vương Hinh Tuyết luống cuống, đồng thời cô ta cũng phát hiện Diệp Ninh đã trở nên thông minh hơn rồi, có lẽ thật sự đã đoán được gì đó.
"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì. Tôi chỉ đến đây nói cho cô biết, sáng mai đến đoàn văn công báo danh."
Cô ta chột dạ chuyển đề tài.
Lần này đến lượt Diệp Ninh kinh ngạc.
Vương Hinh Tuyết thấy cô ra vẻ khó hiểu, tuy rằng biết cô chắc chắn là đang giả vờ giả vịt, nhưng mà vẫn quyết định muốn làm thân lại với cô lần nữa.
"Diệp Ninh, cô thật sự phải cảm ơn tôi cho đàng hoàng đó. Nếu không phải tôi nghĩ ra giúp cô một cách hay như thế, sao anh Cố có thể tìm công việc ở đoàn văn công cho cô chứ?"
Câu nói này tràn ngập ghen tị.
Thật ra hiện tại Vương Hinh Tuyết đã hối hận đến xanh mặt rồi, sao cô ta có thể ngờ được Diệp Ninh lại có thể dùng mỹ nhân kế thành công như thế chứ, không chỉ có thể động phòng với Cố Phong, mà đến cả vấn đề công việc cũng được giải quyết.
"Khoan đã, ý của cô là Cố Phong đi tìm đoàn văn công?"
Diệp Ninh không thể nào tin được chuyện này, dựa vào thái độ hiện tại của Cố Phong đối với cô, anh ước gì có thể làm cô nhanh chóng biến mất, sao lại đi tìm việc giúp cô chứ?
Huống chi ngày hôm qua lúc Cố Phong quay về, anh cũng không hề nhắc đến chữ nào về chuyện này.