Một khúc kết thúc, toàn bộ phòng huấn luyện đều lặng ngắt như tờ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Đột nhiên một tiếng vỗ tay thanh thúy điếc tai vang lên.
Từ Minh Vũ đứng ở cửa, vỗ tay thật mạnh.
Bọn họ đã luyện tập bài nhạc này mấy ngày, lúc nãy là lần diễn tấu hoàn mỹ nhất trong mấy ngày nay.
Người khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc nhất đương nhiên vẫn là Diệp Ninh, cô vừa mới gia nhập lần đầu tiên, vậy mà đã có thể phối hợp hoàn mỹ với mọi người như thế. Điều này đã chứng minh cô có thực lực cao siêu đến cỡ nào!
Tin tưởng đoàn trưởng quả nhiên là đúng, lần này đoàn trưởng thật sự đã tuyển chọn được một nhân tài vô cùng giỏi giang cho đội nhạc khí của bọn họ.
Trịnh Thư Vân quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh, khóe miệng mím chặt hơi cong lên, trong mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên cô ta mỉm cười với Diệp Ninh.
"Không ngờ cô cũng khá đấy chứ."
Cuối cùng cô ta cũng hiểu vì sao mấy ngày ngay cho dù bọn họ nói Diệp Ninh cái gì thì Diệp Ninh cũng chưa bao giờ cãi lại hay biện hộ. Bởi vì cho dù có giải thích ngàn vạn câu, cũng không có tác dụng bằng hiện tại trực tiếp bày ra thực lực.
Diệp Ninh vẫn cứ lộ ra vẻ mặt bình tĩnh không cảm xúc: "Các cô cũng rất giỏi."
Toàn bộ đội nhạc khí đều phối hợp rất tốt.
Không còn ai nghi ngờ về thực lực của Diệp Ninh, càng chấp nhận sự thật cô là người đánh đàn dương cầm.
Hiện tại mọi người nhìn thấy Diệp Ninh bụ bẫm, đột nhiên cảm thấy cô cũng không phải xấu đến hết thuốc chữa, ngoại trừ hơi mập ra, thật ra tính cách cũng khá tốt.
Dù sao thì nếu đổi thành những người khác bị nghi ngờ, bị bài xích nhiều ngày như thế thì đã nổi điên từ lâu rồi.
Cho nên có đôi lúc cũng không thể tin vào lời đồn được.
Cho dù Diệp Ninh có phải nhờ quan hệ mới được tuyển chọn hay không, nhưng cô tuyệt đối có thực lực.
Từ Minh Vũ rõ ràng có thể cảm nhận được thái độ của mọi người đối với Diệp Ninh cũng đã thay đổi, cảm giác bực bội mấy ngày nay cũng đã bị quét sạch.
Đội nhạc khí có thể hòa thuận với nhau đương nhiên là tốt nhất!
"Các cô đều rất giỏi, hiện tại tôi đã có thể đi nói với đoàn trưởng, chúng ta đã luyện tập xong bài hát mới rồi."
Anh ta vui sướng khen ngợi tất cả mọi người.
"Đội trưởng, tôi cảm thấy vẫn nên luyện tập lại thêm, phải bảo đảm không có sai sót gì mới được." Trịnh Thư Vân đề nghị.
Từ Minh Vũ đương nhiên là rất sẵn lòng, ra hiệu cho bọn họ có thể tiếp tục tập luyện.
Lần này, Diệp Ninh vô cùng dễ dàng dung nhập vào tập thể, cô cũng có thể cảm nhận được, cuối cùng cô cũng đã được đội nhạc khí tiếp nhận.
Đội nhạc khí bên này huấn luyện khá thuận lợi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mục tiêu rồi, Diệp Ninh tìm thời gian rảnh đi gặp riêng Từ Minh Vũ.
Từ Minh Vũ lấy ra một lá thư đưa cho cô.
"Tôi trình bày tình hình của cô cho đoàn, trong đoàn đồng ý dự chi một tháng tiền lương cho cô. Nhiều hơn nữa thì không được, dù sao cô cũng chỉ vừa mới gia nhập."
Trên thực tế, một tháng tiền lương này đều là nhờ anh ta đứng ra làm bảo đảm.
Diệp Ninh cầm lấy lá thư, trực tiếp cảm ơn Từ Minh Vũ.
Tuy rằng không biết rốt cuộc bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng mà nhiêu đây chắc chắn là vẫn không đủ.
Buổi chiều, Diệp Ninh tràn ngập tâm sự từ đoàn văn công đi ra, cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện kiếm tiền, tuy rằng cô có thể nghĩ cách kiếm tiền, nhưng mà cũng không thể gom được tiền trong ngày một ngày hai được.
"Đứng lại."
Cô luôn cúi đầu đi đường, đột nhiên bị cản đường đi, lúc này mới thu hồi suy nghĩ lại.
Cô ngẩng đầu nhìn mấy người đang đứng trước mặt.
Là người cô quen mặt.
Nếu cô nhớ không lầm thì mấy cô gái này đều thuộc đội ca múa.
"Các cô có chuyện gì sao?"
Diệp Ninh nhíu mày, bọn họ lộ ra vẻ mặt hung dữ, rõ ràng là đang định làm gì cô.
"Cô ăn hiếp Vương Hinh Tuyết đúng không?"
Cô gái dẫn đầu tức giận trừng mo mắt, cô ta và Vương Hinh Tuyết là bạn thân.
Hôm nay trong lúc vô tình nghe Vương Hinh Tuyết nhắc đến Diệp Ninh, lập tức ra mặt bênh vực cho Vương Hinh Tuyết, cho nên mới cố ý canh giờ tan ca, đứng ở đây chờ chặn đường Diệp Ninh.
Diệp Ninh lập tức biết bọn họ muốn làm gì, nhịn không được cười mỉa.
"Nếu các cô nói thế thì cứ coi là thế đi."
Dù sao cho dù có giải thích cũng chỉ uổng công thôi.