Lúc này Vương Hinh Tuyết mới nhận ra giọng điệu của cô ta không được tốt lắm: "Em không có ý đó, chỉ là cảm thấy có phải chị bị Diệp Ninh chơi rồi không?"
Tuy ngoài miệng giải thích như thế, nhưng trong lòng lại rất bực bội.
Hôm qua cô ta cố ý xúi giục Sầm Lan đi trút giận cho cô ta, không ngờ cuối cùng lại bị Trịnh Thư Vân phá hủy, giận đến suốt đêm ngủ không ngon, cho nên sáng sớm hôm nay mới chạy đi tìm Lý Kim Phượng thích lo chuyện bao đồng.
Cô ta vốn nghĩ cho dù Lý Kim Phượng không thuyết phục được Diệp Ninh thì chắc chắn cũng sẽ chọc giận Diệp Ninh, hai người cãi nhau một trận, sau đó Cố Phong ở bộ đội sẽ biết được, càng ghét Diệp Ninh hơn.
Nhưng kết quả lại không đúng như mong muốn.
Lý Kim Phượng cũng không phải người ngu: "Con người Diệp Ninh không có nhiều mưu kế đến thế."
Hai hàng lông mày của Vương Hinh Tuyết nhíu lại, tạo ra một chữ xuyên hỏi: "Chị dâu, chị nói thế là có ý gì? Em cũng chỉ là muốn tốt cho liên trưởng Cố mà thôi, mỗi ngày Diệp Ninh ở trong đại viện kiếm chuyện, không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của liên trưởng Cố, hơn nữa cũng không tốt cho tất cả mọi người trong đại viện."
Lý Kim Phượng nhìn cô ta với ánh mắt đầy thâm ý: "Chị dâu biết em có ý đồ riêng. Nhưng mà cho dù liên trưởng Cố thật sự ly hôn với Diệp Ninh thì mọi chuyện cũng chưa chắc sẽ được như em đã tưởng tượng."
Cô ta không nói rõ, nhưng cũng coi như đủ để nhắc nhở Vương Hinh Tuyết rồi.
Mặt Vương Hinh Tuyết lập tức đỏ bừng: "Em không có nghĩ cái gì hết."
Cô ta khẩu thị tâm phi mà phủ nhận.
"Dù sao mọi người đều rất ghét Diệp Ninh, ước gì cô ta nhanh chóng cút khỏi đại viện!"
Lý Kim Phượng cũng không có ý kiến gì về lời này, Diệp Ninh thật sự làm ra quá nhiều chuyện mất mặt, đến cả Chu Thế Thành cũng từng nhắc đến rất nhiều lần với cô ta, bảo cô ta nghĩ cách khuyên Diệp Ninh ly hôn với Cố Phong.
Đương sự Diệp Ninh hoàn toàn không biết gì về cuộc trò chuyện của hai người, cô ăn sáng xong lập tức xuống lầu đi đến đoàn văn công
Đến trước cửa đội nhạc khí, cô nghe được tiếng trò chuyện vui vẻ ở bên trong, đẩy cửa đi vào.
Trước kia chỉ cần cô xuất hiện, cho dù bầu không khí đang như thế nào thì cũng sẽ lập tức đột nhiên im bặt, sau đó tất cả mọi người sẽ xì xầm to nhỏ về cô, nhưng mà hôm nay sau khi cô đi vào, mọi người hoàn toàn không có bất cứ phản ứng dị thường nào, tiếp tục nói nói cười cười.
"Cô đến rồi." Không ngờ Trịnh Thư Vân còn chủ động chào hỏi với cô, tuy rằng vẻ mặt của cô ta vẫn không mấy thân thiện.
Diệp Ninh khẽ "Ừ" một tiếng, coi như đáp lời.
Trịnh Thư Vân tiếp tục nói: "Báo cho cô biết một chuyện, ba ngày sau ca khúc mới mà đội nhạc khí chúng ta mới tập luyện sẽ chính thức biểu diễn, cô phải chuẩn bị tâm lý trước, đừng có đến lúc đó leo lên sân khấu rồi lại căng thẳng đến mức không nhớ được gì."
Diệp Ninh vừa định nói là đã biết, bên cạnh lại có một cô gái cười tươi rói nói với cô: "Diệp Ninh, cô đừng căng thẳng, cứ như ngày hôm qua là được."
Diệp Ninh lại định trả lời là cô sẽ không căng thẳng, nhưng mà lại có một cô khác gia nhập vào câu chuyện.
"Diệp Ninh, cô đừng có nghe lời Mạn Mạn, lần đầu tiên Mạn Mạn lên sân khấu, tay còn run như cầy sấy ấy chứ."
"Tôi làm gì đến mức như cô nói chứ, với lại không phải cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành buổi biểu diễn sao!" Lý Mạn Mạn hùng hồn cãi lại.
"Hì hì. Đúng là đã hoàn thành buổi biểu diễn, chỉ có điều ở giữa lại sai mất vài nốt."
Mọi người tôi một câu cô một câu, càng nói càng náo nhiệt, bầu không khí cũng vô cùng vui vẻ.
Diệp Ninh nhìn mấy gương mặt mỉm cười ở xung quanh, cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Cô cũng không ngờ là cô sẽ dung nhập vào đội nhạc khí nhanh đến thế.
Lúc này giọng nói của Trịnh Thư Vân lại vang lên: "Nếu cô cảm thấy bất an thì trong ba ngày này phải luyện tập chăm chỉ vào, tôi ghét nhất người không chuyên nghiệp trên sân khấu."
Diệp Ninh chỉ cho cô ta một nụ cười nhàn nhạt: "Yên tâm đi, chuyện cô lo lắng sẽ không xảy ra!"