Mấy ngày hôm trước bọn họ mới di chuyển cây đàn dương cầm này từ sảnh lớn vào đây, nhưng mà bọn họ cũng biết nửa năm trước người đánh đàn dương cầm bị bệnh, từ đó về sau vị trí này vẫn luôn bị bỏ trống.
Tuy rằng cũng có một ít người biết đánh đàn dương cầm lại đây muốn thử một lần, nhưng cuối cùng tất cả đều bị đoàn trường Lâm Thanh phủ quyết.
Từ trước đến nay, đối với việc lựa chọn người đánh đàn dương cầm, đoàn trường luôn là thà thiếu chứ không thể ẩu, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Ninh tuyệt đối không thể nào thành thạo kỹ thuật đàn tấu đàn dương cầm được.
Diệp Ninh nghe mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện, tất cả đều đang phủ định cô, thậm chí có người còn nói có phải đầu óc cô không được bình thường hay không, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
"Không phải nói là luyện tập sao? Có thể bắt đầu rồi."
Một câu nói vô cùng đơn giản làm cho tất cả mọi người lập tức ngậm miệng lại.
Từng đôi mắt trừng to nhìn cô giống như đang nhìn một con quỷ.
Ánh mắt Trịnh Thư Vân dao động kịch liệt, càng cảm thấy khó tin hơn.
"Cô là người đánh đàn dương cầm mới đến sao?"
Tuy rằng trong tiềm thức vô cùng kháng cự việc này, nhưng hiện tại Diệp Ninh đang ngồi ngay ngắn ở nơi đó.
"Đúng vậy." Dưới vô số ánh mắt chăm chú, Diệp Ninh đưa ra câu trả lời khẳng định.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Cái con nhỏ mập mà bọn họ luôn chán ghét lại là người đánh đàn dương cầm?!
Chuyện này cũng vớ vẩn quá rồi đó?
Nhưng mà người đánh đàn dương cầm cũng không thể giả mạo được, không biết đàn sẽ đàn không được.
"Có thể bắt đầu được chưa?"
Diệp Ninh không hề hoang mang lại xác định lần nữa với Trịnh Thư Vân.
Cô biết nếu Từ Minh Vũ không có ở nơi đây thì Trịnh Thư Vân là người nói chuyện có quyền nhất.
Giờ phút này Trịnh Thư Vân đã dần thu lại vẻ khinh thường với Diệp Ninh, đến cả vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Được, có thể bắt đầu rồi. Nhưng mà cô xác định cô có thể theo kịp mọi người sao? Đừng có đến lúc đó lại liên lụy đến tiến độ của mọi người!"
Diệp Ninh hơi mỉm cười, gương mặt mập mạp sưng vù kia xuất hiện một ít trạng thái tự tin.
"Có liên lụy đến mọi người hay không thì phải thử xem mới được đúng không?"
Hơi thở của Trịnh Thư Vân hơi cứng lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút cảm xúc khác thường.
Cô cực lực ngó lơ Diệp Ninh, sau đó nói với mọi người bên cạnh ra hiệu: "Tiếp tục luyện tập đi!"
Bọn họ đã phối hợp luyện tập ca khúc này mấy ngày rồi, đã có thể diễn tấu thành thạo rồi, hiện tại thêm vào phần diễn tấu dương tấu, chỉ cần có thể đuổi kịp tiết tấu, đó chính là trạng thái hoàn mỹ nhất.
Nhưng mà tất cả mọi người, bao gồm cả Trịnh Thư Vân, đều cảm thấy Diệp Ninh không thể làm được.
Phần trước phối hợp vô cùng hoàn mỹ, cuối cùng cũng đến bộ phận dương cầm thêm vào, thần kinh mọi người đều bắt đầu căng thẳng.
Bọn họ không muốn tin tưởng Diệp Ninh có thể làm được, nhưng cũng hi vọng Diệp Ninh có thể làm được.
Khi tiếng dương cầm đầu tiên vang lên, sắc mặt Trịnh Thư Vân lập tức thay đổi.
Gia nhập vào vô cùng hoàn mỹ, không hề có chút lạ lẫm nào.
Tiếng đàn du dương chậm rãi tràn ra dưới đầu ngón tay của Diệp Ninh, làm tất cả mọi người trong đại sảnh đều bất ngờ.
Giờ phút này, Diệp Ninh lại trở thành trung tâm của sự chú ý, sự chú ý lần này không hề có chút chế nhạo, không có nghi ngờ, chỉ có kinh ngạc và khiếp sợ.
Mỗi một nốt nhạc Diệp Ninh đàn tấu ra đều chính xác không chút sai lầm, ngay cả tiết tấu cũng đều hoàn mỹ đến không thể nào bắt bẻ được.
Trịnh Thư Vân chợt hoàn hồn, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ phấn khởi, cũng bắt đầu kéo đàn violon.
Những người khác giống như cũng bị tiêm thuốc kích thích, tất cả mọi người đều bắt đầu động tác.
Tất cả tiếng nhạc khí dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ, diễn tấu ra một chương nhạc hoa lệ.
"Tiếng này là..."
Từ Minh Vũ ở hành lang nghe được âm thanh từ phòng huấn luyện truyền ra, hai mắt sáng lên, đi nhanh vài bước, sợ bỏ lỡ đoạn xuất sắc nhất.