Mục Văn Hạo hơi sửng sốt, anh ta có thể nhận ra Đường Uyển Như thật sự rất vui vẻ.
"Em nghe bài hát kia rồi sao?"
"Đúng vậy, em muốn hát bài hát kia!"
Đường Uyển Như trả lời vô cùng dứt khoát, gương mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Ánh mắt lạnh nhạt của Mục Văn Hạo nhìn lướt qua cô ấy, lại nhìn về phía Diệp Ninh đã xuất hiện ở cửa văn phòng.
Xem ra người phụ nữ này cũng có chút tài năng đó.
"Để cô ta đi vào."
Nghe được mệnh lệnh của anh ta, vệ sĩ mới ra hiệu cho Diệp Ninh đi vào văn phòng.
Diệp Ninh vẫn cứ giống như ngày hôm qua, thấy Đường Uyển Như thích cũng vẫn giữ được nét bình tĩnh.
Mục Văn Hạo mở ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một xấp tiền mặt, vô cùng hào sảng mà quăng lên bàn.
"Nếu Uyển Như thích, vậy tôi mua ca khúc của cô."
Diệp Ninh trực tiếp ngó lơ Đường Uyển Như đã leo lên đùi Mục Văn Hạo ngồi, mặc kệ bọn họ có quan hệ như thế nào, chuyện này đều không liên quan gì đến cô.
"Cảm ơn ông chủ Mục."
Cô không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nói lời cảm ơn, sau đó mới bước lên cầm lấy tiền.
Không cần đến, ba trăm đồng, sẽ không thiếu đồng nào.
"Không cần ký hợp đồng, chắc là cô cũng biết tính cách của tôi." Mục Văn Hạo lạnh nhạt nhắc nhở, không ký hợp đồng là vì cảm thấy chút chuyện nhỏ này không xứng làm anh ta lãng phí bút mực.
Sau khi nói xong, anh ta lại dời lực chú ý về phía Đường Uyển Như, cưng chiều nói: "Nếu em thích thì anh lập tức sắp xếp nhân viên nhanh chóng phối hợp biểu diễn với em."
"Em biết ngay là anh tốt với em nhất mà." Đường Uyển Như vô cùng hạnh phúc, hôn mạnh lên gương mặt của Mục Văn Hạo, giống như hoàn toàn không thèm để ý đến vết sẹo xấu xí trên mặt người đàn ông này.
Diệp Ninh vẫn bình tĩnh nhìn cảnh này, sau đó lại cùng Đường Uyển Như quay về văn phòng lúc trước.
Chờ ra khỏi phòng ca múa thì cũng đã lại là đêm hôm khuya khoắt.
Nhưng mà lần này là Đường Uyển Như đích thân đưa cô ra ngoài.
Tuy rằng Đường Uyển Như vẫn kiêu ngạo như cũ, nhưng mà khi nói chuyện với Diệp Ninh cũng đã bình thường hơn nhiều.
"Nếu sau này cô lại có ca khúc nào hay, tất cả đều mang đến cho tôi."
Những lời này thay vì nói là thỉnh cầu thì nó càng giống mệnh lệnh hơn.
Ra lệnh một cách vô cùng đương nhiên.
Diệp Ninh không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
"Nếu có ca khúc nào thích hợp với cô Đường, tôi sẽ nhớ rõ."
Trong từ điển của Đường Uyển Như không có hai chữ từ chối, cho dù Diệp Ninh trả lời như thế nào thì đối với cô ấy cũng đều giống nhau thôi."
"Tôi gọi tài xế chở cô về."
"Không cần, nhà của tôi cách nơi này không xa."
Diệp Ninh từ chối ý tốt của đối phương, chào tạm biệt rời đi.
Phòng ca múa rồng rắn hỗn tạp, con người Mục Văn Hạo lại có tính cách thất thường khó đoán, không phải người cô có thể khống chế làm quen, cho nên sau này cô cũng không có ý định sẽ lại tiếp xúc hay có dính líu gì đến bọn họ nữa.
Đường Uyển Như không quay về ngay, mà lại nhìn theo bóng dáng Diệp Ninh rời đi.
"Cô chủ, cô đối xử với cô ta tốt thật đó."
Vệ sĩ đứng bên cạnh cũng là cấp dưới đắc lực của cô ấy, không nhịn được cảm thán.
Đường Uyển Như không hề để ý thu hồi ánh mắt, sau đó cười mỉa.
"Sao tôi có thể để người như thế vào mắt chứ, chẳng qua chỉ là còn có chút tác dụng mà thôi."
Trong giọng nói tràn ngập ghét bỏ và khinh thường.
Vệ sĩ vội vàng rũ mắt, nhưng mà như thế này mới là cô chủ.
Sáng sớm hôm sau Diệp Ninh lập tức chạy đến bưu cục, gửi năm trăm đồng tiền về nhà Cố Phong.
Gửi tiền xong cô còn cố ý gọi điện thoại về thôn dưới quê của Cố Phong, nhờ thôn trưởng chuyển lời báo cho mẹ Cố Phong biết tiền đã gửi về, cứ yên tâm chữa bệnh cho cha Cố.
Cúp điện thoại, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đây cũng coi như là chuyện cuối cùng cô làm cho nhà họ Cố, chờ Cố Phong bận rộn xong, cô nhất định phải nhanh chóng ly hôn với anh mới được.
Sau này hai người bọn họ ai đi đường nấy.
Nhưng mà chuyện bán ca khúc lần này lại mang đến cho cô một ý tưởng mới, trở thành một người soạn nhạc sẽ vừa có tiền vừa có tiếng, hình như đây cũng là một sự lựa chọn không tệ.