Nụ cười trên gương mặt của người chị dâu thứ ba sắp không thể duy trì được nữa, lá gan của em dâu sáu đây quả thật không nhỏ, ngay cả Châu Trần Thị còn không dám đến trước mặt cô ta nói thẳng mà cô lại dám làm vậy!
"Có thể làm phiền thím chuyện này mà. Kiến Lập bây giờ đang đi học mà Kiến Bang cũng đang đi học nữa. Nhà chị áp lực thế nào thím sáu không hiểu được đâu." Người chị dâu ba thở dài nói.
"Dù chuyện phụng dưỡng mẹ của mình có áp lực đến cỡ nào đi nữa cũng là lẽ bất di bất dịch. Dù mình có ăn ít hai miếng cũng phải để dành ra một miếng cho mẹ còn hơn là không đếm xỉa gì tới hết. Em nói như vậy, chị ba thấy thế nào?" Lâm Tư Tư cười nói.
"Cũng đâu phải là bây giờ mẹ không có ăn đâu, chuyện này để sau hẵng nói đi." Người chị dâu thứ ba nói xong lập tức đi vào trong, thậm chí còn không chào bà Châu một tiếng nữa.
"Tùng Bách nhìn vừa mắt một người thì không cần phải có lý do, nhưng nếu mà anh ấy đã nhìn không vừa mắt người nào rồi thì nhất định là không phải không có lý do đâu, mẹ, mẹ nói xem con nói có đúng không." Lâm Tư Tư đỡ lấy cánh tay của bà Châu đi về nhà.
Tâm trạng lúc này của bà Châu phải nói là như thế nào nhỉ? Dường như là có một cảm giác vô cùng thoải mái.
Bà thấy kể từ sau khi đổi tính cô con dâu nhỏ này của mình thật sự đã thay đổi không ít, từ một cô gái tranh cường hiếu thắng trước kia trở nên điềm đạm hơn bao giờ hết, bà còn lo lắng không biết cô như bây giờ có phải là thật thà quá không.
Nhưng mà hôm nay xem ra nỗi đắn đo đó của bà thì ra cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Mọi người ai nấy đều bó tay với cô vợ này của anh ba Châu, nhưng chỉ có mấy câu nói của cô em dâu thứ sáu ban nãy lại khiến cho cô ta tức giận, quay vào nhà, khiến cho cô ta cũng phải tìm một con đường để chạy thoát thân.
Nhìn dáng vẻ mềm mại yếu ớt thế thôi nhưng thực sự lại không dễ khi dễ một chút nào.
Bà Châu cũng thấy yên tâm, ít nhất khi ra ngoài thì cô cũng sẽ không bị người khác bắt nạt đúng không?
Lâm Quốc Đống quay trở lại vào khoảng thời gian là giữa tháng bảy, bây giờ anh ta đổi thành mỗi một tháng phải chạy hai chuyến xe đường dài nhưng vẫn khá là mệt mỏi.
Lần này Lâm Quốc Đống quay lại đây là để mang tiền về đưa cho Lâm Tư Tư.
Có tổng cộng là năm cặp áo gối, một đôi áo gối bán được bốn mươi tám đồng, khấu trừ tiền vốn mười đồng thì tiền cô lời được xấp xỉ là ba mươi tám đồng, tiền lời cao hơn mười ba đồng so với giá bán một đôi áo gối hai mươi lăm đồng cô bán ở trong thành bên này.
Một đôi áo gối lời hơn mười ba đồng, năm đôi áo gối là có được sáu mươi lăm đồng. Tổng cộng lấy về được hai trăm bốn mươi đồng.
Trừ đi giá thành, thì năm đôi áo gối này lãi ròng một trăm chín mươi đồng.
Lâm Tư Tư lấy mười đồng từ trong phần tiền đó ra đưa cho Lâm Quốc Đống nhưng Lâm Quốc Đống lại xua tay nói: "Em đừng đưa cái này cho anh, bán mấy cái áo gối này của em không vất vả tí nào cả."
Anh ta không nói láo đâu, bởi vì mấy cái áo gối thêu này của em gái anh ta được thêu rất đẹp và tỉ mỉ, cầm lấy nó đem đi vào cửa hàng lớn ở Hải Thị bên kia, nhân viên họ nhìn một cái đã lập tức muốn mua lại rồi, giá cả bán ra cũng rất tốt, dĩ nhiên là anh ta cũng có tranh thủ thương lượng được thêm một ít nữa.
Thế nhưng nhân viên bán hàng còn bảo lần sau hãy đem qua đó bán lại tiếp nữa, điều này rõ ràng là tay nghề của em gái anh ta đã lọt vào mắt người ta, nếu không thì sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Đương nhiên giá một đôi bốn mươi tám đồng này cũng là kết quả của việc ba lần thương lượng giá bán của anh ta, giá này được coi là giá cao nhất.
"Anh hai, cái này không phải là em đang khách sáo với anh đâu. Hiện tại hai chúng ta giống như là đang hợp tác vậy, anh phải nhận lấy tiền này, nếu anh không nhận lấy thì lần sau em nhất định sẽ không để cho anh cầm đi bán giúp em nữa đâu." Lâm Tư Tư nhét mười đồng vào tay anh ta, nói một cách nghiêm túc.
"Anh hai của em cũng có tiền lương còn có thêm một nguồn thu nhập phụ khác nữa nên em không cần phải đưa thêm cái này cho anh nữa đâu." Lâm Quốc Đống nói.
Anh ta làm nghề chạy vận chuyển, nhưng còn cần phải nói chạy vận chuyển nghĩa là gì nữa sao?
"Vậy thì em cũng mặc kệ, chuyện này em đã quyết sau khi bàn bạc với Tùng Bách rồi cho nên anh hai, anh đừng nói với em như vậy." Lâm Tư Tư nói.
Lâm Quốc Đống thấy cô như vậy thì cuối cùng cũng nhận lấy, bởi vì anh ta cũng đã nhìn ra em gái mình sẽ không bỏ cuộc đâu, mà ngày trôi qua càng ngày càng nóng hơn rồi.
"Còn gì nữa không?" Lâm Quốc Đống hỏi.