Chương 46 - Một miếng cũng đừng nghĩ tới!

Cổ Đại Khuê Tú Ở Thập Niên 70

Niên Đại 14-10-2024 11:28:47

Lần trước lúc phân lương của vụ thu hoạch hè, anh cả Châu còn xách theo hai cân bột mì tới đây hiếu kính bà cụ Châu, nhưng anh ba Châu thực sự một chút tin tức cũng không có. Hôm nay anh hai cũng biếu một quả dưa hấu tới đây, Châu Tùng Bách mua một quả thế là trong nhà có hai quả, cho nên lúc anh cả Châu trở về, Lâm Tư Tư bèn đưa một trái dưa hấu cho anh cả Châu cầm về. Anh cả Châu chối từ nói cứ để nhà mà ăn, nhưng mà Lâm Tư Tư lại bảo anh ta cầm về cho đám cháu trai cháu gái cùng nhau ăn, trong nhà vẫn còn một quả mà, cô cũng không ăn được, đủ để bà cụ Châu và Châu Tùng Bách ăn là được. Vì vậy lúc anh cả Châu trở về, bèn tiện thể cầm theo một quả dưa hấu về nhà. Nửa đường thì gặp chị dâu ba, chị dâu ba vừa nhìn là đã biết anh ta mới từ nhà Châu Tùng Bách về, làm sao còn có thể không biết Châu Tùng Bách còn cho nhà anh cả một quả dưa hấu lớn? Lập tức lên tiếng: "Tùng Bách đúng là thân với anh cả mà, trái dưa lớn như vậy, phòng ba chúng em cũng chẳng có." "Không phải Tùng Bách cho, là vợ chú Sáu cho." Anh cả Châu là một người thật thà, nói. "Bây giờ chúng em không so bì được, vợ chú sáu khéo tay có thể thêu thùa, có thể kiếm được nhiều tiền, muốn ăn cái gì mà không được? Nhưng mà phòng lớn có, phòng ba bọn em cũng nên có." Chị dâu ba nói. "Bên kia cũng chỉ còn một quả này thôi, vợ chú sáu nói cầm về cho Cát Cát ăn."Anh cả Châu không biết làm sao để tiếp lời người phụ nữ này, nói xong cũng đi về. Chị dâu ba hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn về phía nhà Lâm Tư Tư, sau khi về tới nhà, còn bày ra một bộ mặt thối. Anh ba Châu cũng cũng vừa tan tầm, rất mệt mỏi, nói: "Lại làm sao, ai đắc tội em à." "Vừa nãy lúc em về thì gặp anh cả, anh ấy từ nhà chú sáu về còn cầm theo quả dưa hấu!" Chị dâu ba nói. "Dưa hấu lớn à." Anh ba Châu nghe vậy, có chút thèm thuồng chảy nước miếng. "Quả dưa hấu lớn kia ít cũng phải năm cân, vợ chú sáu cứ thế đưa cho phòng lớn, phòng ba chúng ta ngay cả vỏ dưa hấu cũng không có." Chị dâu ba hừ lạnh nói. "Không cho thì không cho, cũng không phải là lương thực." Anh ba Châu nói. "Vậy dựa vào cái gì mà cho phòng lớn, còn phòng ba chúng ta cái gì cũng không có? Còn coi chúng ta là anh em ruột hay không?" Chị dâu ba hừ nói. "Từ nhỏ chú sáu đã lớn lên ở phòng lớn bên kia, nhất định là thân thiết với bên kia hơn là với chúng ta rồi." Anh ba Châu không thèm để ý nói. "Đã nói là vợ chú sáu cho." Chị dâu ba nói. "Không có chú sáu bày mưu đặt kế, vợ nó dám cho sao." Anh ba Châu nói. Chị dâu ba bèn mắng cả Châu Tùng Bách luôn. Anh cả Châu ôm dưa hấu về nhà, Châu Trần thị lại hỏi: "Ở đâu ra đấy?" "Vợ chú sáu bảo anh cầm về." Anh cả Châu nói: "Vừa nãy trên đường về nha anh đã gặp vợ chú ba, em cầm một nửa qua đó đi." Châu Trần thị còn đang cảm thấy người em dâu sáu Lâm Tư Tư này rất biết xử lý mọi chuyện đấy, bởi vì chị ta đồng ý để bà cụ qua kia ở, cho nên bên này cũng thảnh thơi nhiều. Bây giờ trong nhà chị ta nói một sẽ không ai dám nói hai. Hơn nữa cháu trai cháu gái của chị ta cũng thường xuyên qua bên kia thăm bà, trở về nói bà sáu cho bọn chúng ăn ngon, tuy rằng không phải thứ đặc biệt tốt, nhưng ít nhiều gì cũng rất có lòng. Điều này có phải nói rằng nhà chú sáu muốn có quan hệ tốt với phòng lớn bên này đúng không? Châu Trần thị cảm thấy tuy rằng mình và Châu Tùng Bách nhìn nhau không vừa mắt, nhưng quan hệ của hai nhà lại như gân liền xương, quan hệ này không thể cắt đứt được, cho nên cứ như vậy. Thế nhưng chuyện này chỉ giới hạn với Lâm Tư Tư thôi, nhưng nếu nói tới người em dâu kia, người làm chị dâu là Châu Trần thị ngay cả một chút khoan dung với cô ta cũng không có. Bao nhiêu năm nay Châu Trần thị đã sớm không chịu nổi cô em dâu ba này rồi. Cho nên vừa nghe anh cả Châu nói như vậy, Châu Trần thị bèn nói: "Đưa qua bên kia làm gì, đây là vợ chú sáu cho nhà chúng ta, chứ không phải cho nhà cô ta, anh cũng đừng cầm dưa hấu của chú sáu đi kiếm nhân tình." "Trong nhà chú sáu chỉ còn một quả nên không còn để cho bên kia." Anh cả nói. "Không có thì khỏi cho nữa." Châu Trần thị nói thẳng. Nhà chú ba lại còn muốn chia một phần để ăn? Chị ta thà cho gà ăn chứ không cho nhà chú ba, một miếng cũng đừng nghĩ tới! Anh cả bất đắc dĩ nhìn chị ta, Châu Trần thị nói: "Anh nhìn em làm gì, em thấy đây chính là thái độ của vợ chú sáu, trước đây mẹ ở nhà chúng ta nên em ấy không thấy được, thế nhưng bây giờ mẹ đang ở nhà em ấy, em dâu ba bên kia lại chẳng có chút biểu hiện nào, anh cho là trong lòng chú sáu không có tính toán à? Người ta không cần sống qua ngày, chỉ có nhà cô ta mới cần có phải không?" Vì vậy anh cả cũng không nói thêm gì nữa.