Nhưng mà có phải tà đạo hay không cô ta cũng lười quản, dù sao cũng chẳng ở chung một nhà với cô ta, tai họa cũng chẳng ảnh hưởng tới người cô ta, chỉ là một đôi bao gối trừ đi tiền vốn mà vẫn có thể kiếm được hai mươi lăm đồng, chuyện này khiến cô ta ghen tị tới đỏ mắt!
"Chuyện này chị cũng không biết nên nói thế nào nữa, dù sao tay nghề thêu thùa kia của thím sáu, chị cũng chẳng học được." Vương Phương nói: "Em nói với chị chuyện anh hai em bị rơi xuống nước rồi được chú sáu em cứu lên đi."
"Chính vào mùa đông năm đó lúc anh hai em được tám tuổi đã bị rơi xuống nước, Châu Tùng Bách nhảy xuống dưới cứu anh ấy lên." Châu Tuyết Lê không nhịn được nói.
"Anh hai em ngang tuổi với chú sáu, khi đó chú sáu em cũng mới có tám tuổi, trời lạnh vậy chú ấy nhảy xuống bằng cách nào?" Vương Phương lại nói.
"Em cũng không biết, dù sao sau lần đó, anh hai em chính là chó săn của chú ấy, bảo anh ấy làm gì thì anh ấy làm cái đó, trước lúc đó anh hai em cũng chẳng hợp với chú ấy." Châu Tuyết Lê xua tay nói.
Nhà của lão Châu ở bên kia náo loạn chỉ bởi vì một miếng thịt đưa tới.
Ở bên này, Lâm Tư Tư đang nấu mỡ heo.
Cắt miếng mỡ lá mà Châu Tùng Bách mua về thành từng miếng nhỏ, sau đó bỏ vào trong nồi nấu là được, đúng là dầu ở trong nhà đã dùng gần hết rồi, vừa hay Châu Tùng Bách cũng mới mua về.
Nhưng mà nghĩ đến lời dặn dò của chồng mình, Lâm Tư Tư cảm thấy hơi đau khổ trong lòng.
Lời dặn dò gì?
Chồng cô đã bảo cô là sau khi nấu tóp mỡ xong rồi thì rắc một ít muối nhuyễn lên cho anh rồi trộn trộn đều, anh muốn ăn như vậy.
Ở kiếp trước, ngay cả những người giúp việc ở nhà cô cũng không muốn ăn những miếng tóp mỡ này nữa nhưng mà chồng cô lại coi thứ này như một món cao lương mỹ vị.
Vậy thì nói sao mà Lâm Tư Tư không xót ruột cho được chứ?
Nhưng mà Lâm Tư Tư vẫn làm theo, buổi trưa, lúc Châu Tùng Bách vừa thức dậy thì anh đã lập tức muốn ăn cái món tóp mỡ kia, dáng vẻ kia của anh cứ như là ở đây có món gì đó ngon tuyệt trần không bằng.
Trong lòng Lâm Tư Tư lại càng xót xa hơn, nhưng lại không thể ngừng thích người chồng dễ thỏa mãn này, quả thật là trông rất dễ nuôi, chỉ cho có chút tóp mỡ mà anh cũng có thể ăn ngon lành đến mức gương mặt cũng hiện lên đầy vẻ thỏa mãn.
"Vợ à, mấy quả anh đào mà hôm qua anh mua về ấy, em đừng tằn tiện. Em cứ ăn hết đi, đừng để dành, nếu ăn xong rồi mà còn muốn ăn nữa thì anh sẽ đi mua tiếp cho em." Châu Tùng Bách nói.
"Em có ăn rồi." Lâm Tư Tư gật đầu, nói.
Vài ngày sau thì đến ngày lấy chiếc xe đạp về nhà, lúc Châu Tùng Bách đi, Lâm Tư Tư còn đưa cho anh một đôi áo gối để anh mang đi.
Nhưng mà ngay cả như vậy, lúc Châu Tùng Bách đạp xe đi trở về trong thôn, cả cái thôn Châu Gia Hạ kia cũng nháo nhào như ong vỡ tổ.
Cái gì?
Châu Tùng Bách- kẻ vô công rỗi nghề của Châu Gia Hạ bọn họ đã mua xe đạp ư?
Không phải là ở Châu Gia Hạ bọn họ không có xe đạp, nhưng cũng chỉ có hai ba nhà có mà thôi, mà bọn họ cũng đều là gia đình có đông người, làm sao có thể so sánh với một người như Châu Tùng Bách được chứ?
Một tên vô công rỗi nghề như Châu Tùng Bách mà cũng có thể mua nổi một chiếc xe đạp.
Tình cờ lúc này cũng chính là khoảng thời gian tan tầm của công nhân cho nên ngay tức thì cửa bị vây kín.
Châu Tùng Bách cũng là một người rất khéo tán dóc, anh rất hào phóng khoe chiếc xe đạp của mình ra, mặc dù nó không mới không cũ, nhưng nó vẫn là một chiếc xe đạp.
Khi những người khác hỏi bao nhiêu tiền, Châu Tùng Bách lập tức nói rằng nó không đắt, nó là đồ người ta đã dùng qua rồi chỉ bán lại thôi cho nên giá cũng chỉ có một trăm hai mươi đồng.
Nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn những người đó sẽ hỏi anh lấy tiền ở đâu ra, nhưng mà bây giờ thì không cần phải hỏi nữa, có người nào mà không biết Châu Tùng Bách anh đây lấy được một người vợ biết kiếm tiền đâu chứ.
Một đôi áo gối là đã có giá hai mươi lăm đồng, cái này có thêu nữa nên giá gấp năm lần, tiền mua xe đạp không phải rõ ràng là từ đây mà ra sao?
"Nhưng mà chuyện này cũng phải có may mắn, nếu không thì sẽ không gặp được người muốn bán lại như vậy đâu." Một ông lão nói.
"Cũng không hẳn là vậy, không phải không may thì không mua được đâu. Tôi đã hỏi qua giá của chiếc mới tinh rồi. Giá của một chiếc hiệu Phượng Hoàng là hơn hai trăm sáu mươi đồng, cho nên là còn phải có tiền nữa nếu không thì cũng đừng nghĩ tới chuyện mua được." Châu Tùng Bách nói.
Sau đó, có một người lên tiếng muốn mượn đạp thử một chuyến.
Nếu đổi thành người khác gặp phải chuyện này, vậy thì chắc họ cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng mà Châu Tùng Bách thì lại không thể làm như vậy được. Anh nói: "Được thôi, một lượt đạp xe thì trả tôi một đồng, ai tới tôi cũng cho mượn hết."
Đạp một lần là một đồng, ai sẽ tình nguyện đây?