"Anh hai anh tức giận với chị dâu làm gì, chị dâu nói đều là lời thật, nếu không phải bà nội cho bên đó nhiều tiền, bên đó có thể làm lành nhanh như thế lại còn được ăn gà nữa sao?" Châu Tuyết Lê hiếm khi thấy có người nói hùa với mình, làm sao có thể để cho cô ta một mình chống chọi, lạnh lùng nói.
"Đó là tiền của bà nội, bà nội thích tiêu như thế nào thì tiêu như thế đó, em có thành kiến như thế là bởi vì bà nội không tiêu tiền cho em đúng không?" Châu Kiến Vĩ nói.
Châu Tuyết Lê tức đến hai mắt đỏ hoe: "Rốt cuộc anh là người nhà ai hả, giúp bên nào!"
"Đương nhiên là nhà họ Châu chúng ta, cho nên mai này em gả đi thì bớt gây chuyện đi, nếu gây chuyện, muốn gây chuyện đợi gả đi rồi tìm nhà mẹ chồng em mà gây." Châu Kiến Vĩ nói.
"Mẹ, mẹ xem Châu Kiến Vĩ kìa!" Châu Tuyết Lê tức giận nhảy dựng lên.
"Em gọi ba gọi mẹ cũng vô dụng, chút tâm tư này của em ai mà không biết chứ." Châu Kiến Vĩ nói.
"Được rồi, bớt nói vài câu đi." Vương Phương vội vàng nói.
"Em đừng tưởng chỉ có Châu Tuyết Lê, còn có em nữa đấy, nếu gây chuyện ở nhà họ Châu chúng tôi, thì em cũng cút về nhà họ Vương của em đi!" Châu Kiến Vĩ chẳng nể chút mặt mũi, dạy dỗ lại cô vợ của mình.
Khiến Vương Phương tức đến phát khóc, cô ta liền bỏ chạy về phòng khóc lóc.
"Em hai, em hơi quá rồi đó." Anh cả Châu Kiến Quốc cau mày nói.
"Phải đấy chú hai, đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn." Chị dâu cả Tôn Tiểu Huệ cũng nói theo.
"Khi nào ăn cơm, làm cả ngày trời, sắp đói chết rồi đây này, về nhà còn quan tâm mấy chuyện dở hơi này." Châu Kiến Vĩ nói.
Châu Trần Thị ngoắc ngoắc khuỷu tay liếc nhìn con trai thứ hai đã xoay người sang một bên, sau đó dẫn con dâu lớn vào bếp nấu ăn.
Đồ ăn ở nhà lão Châu quả thực không ngon lắm, nhất là lúc này sắp đến lúc thời kỳ giáp hạt viết trên sách.
Món họ ăn là bánh ngô và canh dưa leo.
Kỳ thật bữa cơm này so với nhà người khác cũng có thể coi là tạm được rồi, nhiều người phải ăn mỳ khoai đất, thứ đó rất là khó ăn.
Anh cả Châu và các con trai của anh ta đã mệt mỏi suốt một ngày, họ ăn rất ngon miệng, nhưng còn Châu Tuyết Lê thì bụng đầy ấm ức, cảm thấy bánh ngô trong tay thật sự rất khó nuốt trôi, canh dưa leo thì chẳng có chút chất dầu gì cả.
Nhưng bên kia lại có sủi cảo thịt gà ăn, sao sét không đánh chết đôi vợ chồng ham ăn biếng làm kia đi chứ!
Châu Tùng Bách và Lâm Tư Tư không hề biết một cuộc tranh chấp diễn ra tại nhà của Châu lão đại ca, mà cho dù có biết thì họ cũng không thèm quan tâm.
Hai người đều chẳng đặt tâm tư ở bên này.
Bà cụ Châu ăn một bữa sủi cảo ngon lành xong thì đi về nhà.
Bà không muốn làm phiền vợ chồng con trai út, nếu không không biết khi nào mới được bồng cháu nữa?
Tuy ở nhà bà cũng bế cả cháu chắt rồi, nhưng bà thích nhất vẫn là đứa con trai út có thể sinh cho bà mấy đứa cháu trai cháu gái.
"Mẹ ăn rất vui." Lâm Tư Tư thu dọn bát đĩa rồi nói.
"Chúng ta mau làm một đứa đi, như thế ngày ngày mẹ có thể ở cùng chúng ta, bà càng vui hơn nữa." Châu Tùng Bách nói.
Thật ra anh biết mẹ già của anh rất muốn sống với anh, nhưng mà là do bà không muốn liên lụy tới anh, trước đây anh vẫn luôn tìm cách, vốn đi buôn bán thịt heo hay vải vóc gì đó, nhưng bến đó đã có người giành chỗ trước rồi, không đến lượt anh, anh đi lấy một chút cho nhà mình ăn còn được, cái khác thì không đến lượt anh rồi.
Lần này suýt chút anh cũng bỏ lỡ, cũng may vợ anh kịp thời tỉnh ngộ lấy tiền vốn ra cho anh.
"Vợ ơi, chúng ta nuôi một con chó thế nào?" Châu Tùng Bách nói.
Lâm Tư Tư đáp lại: "Tại sao đột nhiên muốn nuôi chó?"
"Công việc đó của anh nửa đêm phải đi ra ngoài, sáng hôm sau mới có thể trở về, đến lúc đó trong nhà chỉ có mình em." Châu Tùng Bách nói.
"Thế anh đi lấy một con về đi." Lâm Tư Tư gật đầu.
Châu Tùng Bách mỉm cười nhìn vợ anh, không nói gì, Lâm Sơ nhìn mình từ trên xuống dưới: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"
"Vợ à, em không hỏi thử anh, anh mang tiền của em đi làm gì sao?" Châu Tùng Bách nói.
"Nếu anh không nói thì em sẽ không hỏi, dù sao anh cũng không để em và mẹ đói." Lâm Tư Tư thờ ơ nói.
Cô thực sự không quan tâm.
Anh chồng này tuy hơi lười biếng nhưng chỉ thích ăn uống thôi, chắc chắn không dính vào mấy thứ đàng điếm cá cược sau lưng mình, ngày thường cũng không xuống ruộng làm, không kiếm công điểm đàng hoàng giống như những người đàn ông khác, trong mắt những người đàn ông trong làng chính là không lo làm ăn, ham ăn biếng làm.
Tuy nhiên, Lâm Tư Tư lại không cảm thấy vậy, làm nông rất cực khổ, một năm cũng kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, miễn cưỡng cũng có thể no được bảy phần, còn khiến bản thân mệt mỏi như thế, không đi làm mới tốt hơn, dù sao cũng không phải là không có gì ăn.