"Làm thêu thùa cái gì chứ, trưa trời trưa trật thế này, ngủ một giấc không phải tốt hơn sao?" Châu Tùng Bách nói.
Lâm Tư Tư mỉm cười nhìn anh, sau đó bắt đầu bận rộn công việc của mình, cô tự làm một cái khung thêu đơn giản rồi bắt đầu thêu dệt.
Châu Tùng Bách mệt mỏi cả buổi sáng, thấy vợ chẳng thèm để ý đến mình, anh cũng thôi cái suy nghĩ đó, nằm trên cái giường đất một lát rồi ngủ thiếp đi.
Ngủ một hơi đến ba giờ, lúc tỉnh lại, vợ của anh vẫn còn ngồi bên cạnh giường thêu thùa, Châu Tùng Bách mắt lim dim, đại khái là vì từ hôm qua đến trước khi ngủ trưa bị Lâm Tư Tư chiều chuộng, bất giác kêu lên một tiếng: "Vợ à, anh khát."
Lâm Tư Tư đặt khung thêu xuống, rót nước cho anh, rồi nói: "Lúc nãy anh ngủ trưa cứ cười ngây ngô suốt, mơ thấy cái gì mà cười thích thú thế?"
Châu Tùng Bách uống nước xong rồi gối đầu lên đùi vợ, anh còn có thể nói mình ôm một con heo con phát tài sao?
Chắc chắn không thể nói rồi, Châu Tùng Bách đổi chủ đề nói: "Làm sủi cảo xong rồi mang cho mẹ là được."
Lâm Tư Tư biết bây giờ anh vẫn chưa tin tưởng cô lắm, cho nên mới không nói, cô cũng chẳng quan tâm, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết anh đang mơ giấc mơ làm giàu, bèn nói: "Bên đó có bao nhiêu người? Bưng qua cho mẹ mẹ có thể ăn được mấy cái?"
Bên nhà lão Châu đã ra ở riêng từ sớm, lúc ra riêng bà cụ Châu với ông cụ đã khuất vẫn còn chưa biết có một người con trai lúc về già như Châu Bách Tùng.
Anh cả và anh ba của Châu Bách Tùng đều ở đó.
Bây giờ bà cụ Châu đang ở cùng với nhà anh cả.
Bên dưới có một đám cháu chắt, bà cụ Châu làm bà ngoại rồi, lẽ nào còn phải giữ ăn một mình sao? Người lớn không nói, dù sao cũng phải cho mấy đứa cháu trai cháu gái một miếng chứ?
Tính thử lại, bên đó có năm đứa cháu, mỗi người một cái thì phải mang cho bao nhiêu?
Cô vẫn chưa gói được bao nhiêu cái nữa, chủ yếu vẫn là vì bà cụ Châu thật sự rất quan tâm đến cô, nếu không cô cũng sẽ không mở lời như thế, thịt gà với sủi cảo rất là hiếm.
"Bọn họ còn dám giành thức ăn của mẹ sao?" Châu Tùng Bách lạnh lùng nói.
Sau khi anh kết hôn thì dọn ra ở riêng, nhưng cũng chẳng có ấn tượng tốt gì với bên đó, đặc biệt là với chị dâu cả và chị dâu ba của anh.
Ngược lại lại có thiện cảm với gia đình anh hai và chị dâu hai, nhưng cả nhà bọn họ làm công nhân ở huyện thành, năm đó cha anh vì hi sinh oanh liệt vì nhiệm vụ, cấp trên sắp xếp cho một chức vị, lúc đó anh còn đang nằm trong bụng mẹ, sau khi cả nhà thương lượng thì sắp xếp qua bên chỗ anh hai của anh.
Dù sao trong nhà chỉ có anh hai anh là từng đi học biết chữ, trình độ văn hóa cũng có thể coi là tạm được.
Nhưng mà mỗi tháng phải gửi ba đồng về để nuôi dưỡng mẹ già.
Nhưng nhà lão Châu không có sức lao động anh hai anh, cũng như chị dâu hai và những người anh em họ khác, khi phân chia lương thực bọn họ cũng được tính vào trong đó, phân chia theo đầu người, chị dâu cả của anh chắc chắn cũng không đồng ý, đây chẳng phải uổng công quay về lấy lương thực rồi sao?
Thế là bà cụ Châu lấy ra một ít tiền tiếp tế cho bên nhà anh cả.
Bởi vì phương pháp mềm dẻo của bà cụ Châu làm khá tốt, cho nên mấy năm nay nhà lão Châu vẫn gió yên sóng lặn, tuy bên trong vẫn còn âm thầm xì xào nhưng nhìn chung vẫn ổn.
Lâm Tư Tư nói: "Không phải là vấn đề giành hay không giành, mà là mẹ sẽ cho cháu cố và các cháu gái ăn."
Nếu có nhiều thì cô cũng không ngại cho thêm, nhưng bây giờ thật sự chẳng có được bao nhiêu, cho nên chỉ đành phải gọi bà cụ qua đây ăn thôi.
"Vậy cũng được, anh sẽ gọi mẹ qua đây ăn." Châu Tùng Bách nghĩ mẹ mình chắc chắn sẽ chia phần ăn ra, cho nên đã gật đầu đồng ý.
Mẹ anh yêu anh nhất, đương nhiên anh cũng phải hiếu kính với mẹ, còn những người khác cũng chẳng phải chuyện của anh.
Cơ mà Châu Bách Tùng không vui khi đến chỗ anh cả mình, chủ yếu là không muốn nhìn thấy mặt chị dâu cả của anh.
Bởi vì cha anh không còn, anh cả như cha, anh với mẹ anh ở nhà anh cả, nhưng chị dâu đó lại chẳng mấy khi giữ chút thể diện cho anh.
Lúc nhỏ thì quên rồi, nhưng trước giờ thì vẫn luôn không ưa gì anh, ai còn lạ gì cô ta nữa?
Từ lâu anh đã muốn đưa mẹ mình ra sống riêng, nhưng mẹ anh không đồng ý, cho đến anh kết hôn, bà mới để anh ra ngoài sống, nhưng vì không muốn làm liên lụy đến anh nên bà cũng không chịu ở chung với anh, bản thân vẫn ở lại nhà anh cả.
Qua đến nhà anh cả, Châu Bách Tùng liền thấy đứa cháu trai mới sáu tuổi của mình.
Chính là đứa cháu này trước đây từng nói với anh bà nội sáu của nó uống thuốc trừ sâu, đây là cháu của anh cả anh, con trai lớn của anh cả anh năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, dù lớn hơn anh hai tuổi, nhưng khi nhìn thấy anh cũng phải gọi anh một tiếng chú sáu.