Tâm trạng lúc này của Châu Tùng Bách- người sắp bị anh ba Châu cắt đứt chân không thể tốt hơn được nữa.
Phòng anh ở cùng vợ mình là ở phía Đông, nhưng khi mẹ anh đến thì đổi sang phòng phía Tây.
Trước tiên là để mẹ anh thu xếp ổn thỏa cái đã, sau đó Châu Tùng Bách lập tức kéo mẹ mình vào trong phòng rồi thì thầm nói nhỏ, Lâm Tư Tư cũng không để ý, bởi vì cô biết rằng chắc chắn là anh sắp đi nói sự thật với mẹ mình.
Nếu không bà đã qua tới đây ở rồi mà buổi tối anh phải đi ra ngoài thì chắc chắn là không thể giấu được.
Lâm Tư Tư đoán không lầm. Cách vách, đúng là Châu Tùng Bách đang nói về chuyện này, chuyện này thực sự đã khiến bà vô cùng sợ hãi.
"Con trai à, con... Sao con lại có thể làm chuyện này, con có biết là nếu chuyện này mà bị phát hiện thì sẽ phải bị xử bắn chết không!" Bà Châu sợ hãi đến mức tim đập thình thịch không ngừng.
Châu Tùng Bách không thèm quan tâm, nói: "Bắn chết cái gì chứ? Mẹ à, mẹ nghĩ là tình thế bây giờ vẫn còn căng thẳng như trước đây sao? Mẹ cũng đã nhiều năm như vậy không đi vào thành rồi. Mẹ có biết không, bây giờ cũng có không ít người bán hàng rong cũng hiên ngang bán đồ, chợ đen ở bên kia thì làm ăn khấm khá biết bao nhiêu."
Bà Châu nói: "Con đừng có mà gạt mẹ, mẹ mà có thể không biết nếu con đi làm chuyện này thì sẽ có nhiều nguy hiểm như thế nào ư? Con nghe lời mẹ, con đừng vội làm, bây giờ Tư Tư cũng có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy, cho dù con có sống dựa vào con bé thì cũng sẽ không chết đói được đâu."
"Làm như vậy sao được, sao mà con có thể ăn bám vợ con được chứ?" Châu Tùng Bách nghe vậy thì lập tức nói.
"Sao lại không được? Có thể sống nhờ vợ đây cũng là một bản lĩnh đó, nếu như bọn họ ngoài kia mà có thể thì bọn họ cũng sẽ bằng lòng ăn bám hết thôi." Bà Châu lập tức nói.
"Bọn họ là bọn họ, bọn họ có cam tâm tình nguyện ăn bám hay không con cũng mặc kệ, dù sao thì con cũng không muốn ăn bám đâu, với lại vợ con cũng không dễ dàng gì. Bây giờ lại còn đang mang thai, làm cái việc thêu thùa kia rất mỏi mắt. Nếu không phải là nhà không có tiền thì con cũng không định đồng ý để cho cô ấy làm đâu." Châu Tùng Bách nói.
"Dù sao đi nữa thì con cũng đừng làm công việc này, nguy hiểm lắm. Con mau rút lui đi, ghê gớm lắm thì cứ để mẹ ra đồng kiếm công phân, tóm lại là không chết đói được đâu. Thân xác già này của mẹ vẫn còn có thể giúp con được thêm mấy năm nữa." Bà Châu nói.
"Nếu như con cam tâm tình nguyện ra đồng kiếm công phân, thì con cũng sẽ không đi làm chuyện này rồi. Với lại mẹ à, con cũng lấy hết số tiền còn lại trong nhà của vợ con đập vào đó luôn rồi. Bây giờ con thu tay lại thì không phải là cũng mất trắng luôn số vốn ban đầu bỏ ra đó luôn sao?" Châu Tùng Bách nói.
"Tiền trong nhà mà con cũng đập vào sao?" Bà Châu nghe như sét đánh ngang tai.
Giọng nói này cũng truyền ra bên ngoài, Lâm Tư Tư nghe thấy thì đoán chừng chắc chồng mình cũng không thể chọc mẹ anh giận đến mức ngất đi được nên cô cũng không đi vào.
"Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, mẹ đừng làm con sợ chứ." Trong phòng, Châu Tùng Bách vội vàng nói.
"Sao con lại có thể lấy tới cả tiền trong nhà để đập vào đó chứ, con làm như vậy thì nhà lấy gì mà ăn đây?" Bà Châu nói: "Tư Tư, con bé không cản con ư?"
"Ngăn cản hả, lúc trước cô ấy không chịu để con làm vậy, còn uống thuốc trừ sâu nữa, nhưng sau khi nghe lời mẹ khuyên bảo thì bây giờ cô ấy mới đồng ý." Châu Tùng Bách toét miệng cười, nói.
Bà Châu nghe thấy vậy thì tức ói máu, không nhịn được mà lập tức đấm con trai mình hai cái, bà đâu biết con dâu làm vậy là vì chuyện này, bà chỉ tưởng là hai vợ chồng trẻ này lại cãi nhau thôi.
Nếu bà mà biết thì có đánh chết bà cũng không đi thuyết phục con dâu mình nghĩ thông suốt, chuyện này không thể nghĩ thông suốt mà cũng không có cách nào để nghĩ thông suốt được.
"Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi, trước mắt là bây giờ trong nhà đã có vợ con gánh vác rồi. Không sao đâu mẹ. Cuối năm nay là con đã có thể có lấy được một phần hoa hồng rồi, đến lúc đó là đã có thể lấy lại được tiền vốn." Châu Tùng Bách trấn an bà.
"Chuyện này thực sự không còn cách nào khác sao?" Bà Châu nói.
"Không có." Châu Tùng Bách đưa hai tay lên nhún vai.