Chương 24 - Tự tin

Cổ Đại Khuê Tú Ở Thập Niên 70

Niên Đại 14-10-2024 11:28:49

Đây cũng là chuyện khuê phòng mà mẹ cô đã nói, nói phụ nữ phải hiểu quy củ, nhưng không nên quá hiểu quy củ, nói phải săn sóc, nhưng mà không nên quá săn sóc. Châu Tùng Bách cũng mệt mỏi rồi, tối hôm qua làm việc vất vả, cho nên ăn sáng xong thì anh về phòng đi ngủ Tối qua mưa cả đêm, bây giờ đã tạnh mưa rồi, nhưng bên ngoài vẫn còn ướt nhẹp, Lâm Tư Tư cũng không muốn ra ngoài, cho gà và chó ăn xong cô bèn quay về phòng thêu. Bây giờ đã là tháng năm rồi, cuối tháng này trong thôn sẽ tiến vào mùa thu hoạch hè. Bên này đã tương đối nhanh rồi, nghe nói có nhiều chỗ phải đến cuối tháng sáu mới thu hoạch được. Nhưng mà bên này vụ thu hoạch của bọn họ khoảng tháng năm mới bắt đầu, đến lúc đó Châu Tùng Bách cũng phải đi theo làm việc rồi. Bởi vì thời tiết lúc này mỗi ngày mỗi khác, đang nắng chang chang, nói mưa là mưa, đây là khoảng thời gian phải gặt gấp. Trong thôn ai cũng phải xuống ruộng, cho dù là nguyên chủ, khoảng thời gian này cũng đi hỗ trợ. Còn có một nhà chú hai Châu nữa, đều sẽ xin nghỉ phép, đặc biệt từ thị trấn gấp gáp trở về giúp đỡ gặt. Nhưng Lâm Tư Tư thật sự không muốn đi, vốn dĩ đã không muốn, bây giờ lại mang thai, ba tháng đầu là thời gian nguy hiểm, đương nhiên là cô phải chú ý nhiều hơn rồi. Nhưng mà bây giờ nói vậy cũng vô dụng, chờ thu hoạch rồi hãy nói. Lúc Châu Tùng Bách ngủ, Lâm Tư Tư lại đang thêu, không bao lâu bên ngoài cửa có tiếng động, là giọng nói của bà cụ Châu. Lâm Tư Tư bèn đi ra mở cửa. "Sao mẹ lại tới đây vậy?" Lâm Tư Tư mở cửa để bà đi vào, nói. "Mẹ nghe Kiến Quốc nói nó vừa gặp chú sáu của nó, Bách Nhi lại ra ngoài bắt gà rồi à?" Bà cụ Châu hỏi. "Anh ấy thích lăn lộn mà, con đã nói anh ấy rồi, nhưng mà anh ấy không nghe." Lâm Tư Tư cũng nói. Nếu như bị bắt gặp, vậy nhất định là chỉ có thể tìm cách nói thôi. "Bây giờ nó đang làm gì vậy?" Bà cụ Châu nói. "Vẫn đang ngủ, nếu mẹ có chuyện thì chờ anh ấy dậy rồi nói." Lâm Tư Tư nói. Bà cụ Châu nhìn người con dâu này thật muốn thở dài một hơi. Trước đây cô con dâu này chuyện gì cũng muốn quản, chuyện gì cũng muốn dính vào, thế nhưng bây giờ thì sao, chuyện gì cũng không thèm quản, ngay cả chồng mình đêm hôm khuya khoắt ra ngoài làm gì, cô cũng một hỏi ba không biết. "Mẹ, tháng này kinh nguyệt của con còn chưa tới, bây giờ không mưa, mẹ có muốn đi với con tới bệnh viện khám thử hay không?" Lâm Tư Tư nhìn vẻ mặt lo lắng của bà, bèn nói. "Không tới?" Bà cụ Châu vừa nghe thì làm gì còn nhớ tới chuyện khác nữa, trên mặt lập tức nở nụ cười: "Bách Nhi nói cơ thể con không được thoải mái à?" "Không phải không khỏe, chỉ là kinh nguyệt không tới thôi." Lâm Tư Tư nói. "Vậy con mau thu dọn đi, cùng mẹ đi khám, con với Bách Nhi cũng không còn nhỏ nữa, mẹ thấy bây giờ, lão tam đang ở trong bụng rồi." Bà cụ Châu thúc giục. Lâm Tư Tư cũng không có gì phải thu dọn, đóng cửa cho chắc chắn rồi theo bà cụ Châu tới bệnh viện. Quả thật là mang thai, nhưng thời gian vẫn còn hơi ngắn, mới hơn một tháng thôi, tính thử thời gian, hình như sau khi cô tới thì đã mang thai rồi? Lâm Tư Tư còn đang suy tư, bà cụ Châu cũng vui vẻ không chịu được. "Tư Tư à, sau này con phải chú ý giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, mấy việc nặng nhọc thì con đừng làm, đều giao cho Bách Nhi đi làm nhé!" Rời khỏi bệnh viện, bà cụ Châu lập tức nói. "Mẹ, chẳng phải mẹ nói con mang thai rồi thì mẹ sẽ dọn qua sao?" Lâm Tư Tư cũng lại hỏi. Cô quả thật muốn bà cụ Châu qua đây ở, bởi vì bà cụ thiên vị hai vợ chồng bọn họ, qua ở rồi thì thêm một sự trợ lực rất lớn đấy? Hơn nữa mang thai rồi, quả thật có rất nhiều việc cô không thể làm, chồng của mình lại bận rộn, lúc này bà cụ qua đây ở là chuyện không thể tốt hơn. "Thế nhưng nếu mẹ đi qua, các con sẽ có gánh nặng không nhỏ đâu." Bà cụ Châu nói. Bà đương nhiên là can tâm tình nguyện ở chung với con trai út rồi, thế nhưng bà cũng có điều phải lo lắng. "Chuyện này có người gánh vác rồi, nếu như mẹ qua đây thì có thể giúp con làm vài việc, con có thể rảnh rỗi thêu được nhiều hơn, lần trước mấy cái bao gối thêu uyên ương con đưa mẹ xem đã bán được ba mươi lăm đồng đấy, khấu trừ tiền vốn, còn hai mươi lăm đồng, mẹ tới đây thì con sẽ có thể thêu được nhiều hơn, sau này nhà mình sẽ không phải thiếu ăn thiếu uống nữa?" Lâm Tư Tư tự tin nói. Bà cụ Châu giật mình, lần trước bà đã nhìn thấy bao gối thêu uyên ương kia rồi nhưng cũng không nghe con dâu nói một đôi bao gối mà có thể kiếm được tới hai mươi lăm đồng!