Chương 7

Nụ Cười Máu

Văn Nam 09-08-2023 20:42:50

Những ánh đèn đã sáng lên trên đường phố, báo hiệu màn đêm buông xuống. Một bóng dáng nam sinh cao to, lực lưỡng đang đứng trước cổng trường, gương mặt bồn chồn, lo lắng, đi đi lại lại, đó không ai khác chính là Hùng Hãm. Ngay sau đó là hai bóng dáng thanh niên khác chạy tới cùng với vẻ mặt vô cùng hoảng hốt. Một trong hai tên lên tiếng: - Đại ca, gọi chúng em có chuyện gì vậy? Đó là thằng Long Sào với thân hình gầy ốm nhưng cao lêu khêu như cái sào. Thằng này là cánh tay phải đắc lực của Hùng Hãm. Thằng còn lại là Huy Phệ. Trái ngược với thân hình cao gầy của Long Sào, thằng này người như cái lu. Huy Phệ thở hổn hển, gấp gáp không nói lên lời: - Có chuyện gì mà gấp vậy ạ? Hùng Hãm không nói không rằng chỉ tay ra lệnh cho hai đứa vào một con ngõ nhỏ gần đấy. Cả hai thắc mắc không hiểu nhưng cũng phải bước theo. Khi vào trong hẻm, lúc này hai đứa kia mới để ý kĩ gương mặt của Hùng Hãm cắt không còn giọt máu, chân tay cậu ta đứng không vững, đôi mắt đảo liên hồi cùng với đôi môi run run: - Ta. . o ... giết người... rồi chúng mày ạ! Nghe câu đó xong, cả hai đồng thanh hét lên: - Hả, Đại ca giết người? Hùng Hãm thấy bọn chúng hét thì càng sợ, đoạn vung tay đấm hai đứa mỗi đứa một phát: - Câm mõm, chúng mày muốn tao chết à? Cả hai xua tay lắc đầu lia lịa. Sau đó thằng Long Sào lên tiếng: - Đại ca, kể cho bọn em nghe xem ạ! Hùng Hãm ra hiệu cho hai đứa dịch sát vào. Trong con hẻm nó, dưới ánh đèn mập mờ chiếu rọi ba thanh niên đang thì thầm to nhỏ với nhau... Sáng hôm sau, mặt trời bị khuất sau những đám mây xám xịt, Hạnh và Hương uể oải, mệt mỏi tỉnh dậy, gương mặt ai cũng buồn rầu đi từng bước nặng nề tới trường. Khi gần tới nơi, họ bỗng nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng la hét toán loạn vang lên. Những sinh viên đang ồ ạt chạy ra khỏi cổng trường, gương mặt ai cũng sợ hãi đến tột độ. Thấy lạ, cả hai cô gái cùng chạy vào trường, trước mặt hai cô là đám đông đang vây kín một thứ gì đó. Sau một hồi chen chúc, họ cũng vào được. Đập vào mắt hai cô là một thi thể khỏa thân của nữ sinh, gương mặt cùng với làn da trắng bệch, tím tái, đôi mắt trợn trừng trừng, dường như ẩn chứa sâu trong đó là sự căm thù đến tột độ. Trên thi thể của cô lấm lem bùn đất trông hết sức thảm thương. Hạnh và Hương không dám nhìn lâu đành khiếp đảm quay mặt đi. Phía trong một góc sau trường học là ba nam sinh đang run lên bần bật. Vẻ mặt oai hùng, sĩ dởm của Hùng Hãm giờ đây đã biến mất, thay vào đó là một sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Đương nhiên không chỉ có cậu, hai sinh viên bên cạnh cũng tương tự vậy. Hùng Hãm lắp bắp, những giọt mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên trán: - Mẹ nó, chúng... ta đã chôn xác cô ta rồi mà. Sao... giờ nó lại ở đây? Và tại sao cô ta lại khỏa thân vậy? Cả hai nam sinh còn lại nhìn nhau rồi lắc đầu tỏ ý không biết. Huy Phệ bỗng lên tiếng khiến ai nấy đều sởn gai ốc: - Hay... là cô ta hiện hồn về... trả thù chúng... ta? Hùng Hãm nghe vậy vung tay vả " bốp " cái vào đầu Huy Phệ: - Mẹ mày, ăn nhiều quá, thức ăn lấp não rồi à, phát biểu gì ngu vậy mày? Long Sào thấy vậy cũng lên tiếng: - Mày nói vớ vẩn, ma nào đào được xác lên thế? Bọn họ to mồm như vậy thôi nhưng cũng đã nổi hết cả gai ốc lên từ bao giờ. Cả ba cứ thế nhìn nhau không ai nói với ai câu nào, bầu không khí rơi vào trầm lặng. Năm phút sau, Hùng Hãm lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng: - Chắc chắn có kẻ nào đó đào xác cô ta lên. Chúng ta phải trốn mau, nếu không cảnh sát tìm ra được hung thủ thì chết cả đám. Cả hai người còn lại nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. Sau đó cả ba nhân cơ hội sân trường đang náo loạn vội lẻn ra ngoài. Cảnh sát tới phong tỏa khu vực lại rồi liên tục điều tra manh mối. Vì có vụ sinh viên bị chết nên nhà trường cho toàn bộ sinh viên hôm ấy nghỉ học. Hạnh hẹn đám bạn vào nhà trọ của mình để bàn bạc một số vấn đề liên quan đến những cái chết gần đây. Hạnh liếc nhìn đám bọn một lượt rồi lên tiếng: - Chúng mày có nghĩ tên hung thủ đã giết chết nữ sinh kia và kẻ đang truy đuổi chúng ta là một không? Tuyết gật gù ra vẻ đồng tình: - Có thể ! Nhưng Mạnh lại gạt phắt ý kiến đó sang một bên, lắc đầu phản đối: - Không đâu, tao thấy đây giống một vụ hành hạ rồi chôn xác hơn, khi chú ý đến cái xác tao vẫn còn thấy toàn những vết bầm tím giống như bị đánh đập. Hương gật đầu tỏ vẻ đồng tình: - Tao thấy Mạnh nó nói có phần đúng đó. Nhưng mọi chuyện thế nào phải đợi bên cảnh sát điều tra và đưa ra kết luận. Tối hôm đó, tin tức về cô nữ sinh bị đánh đập dã man, sau đó bị chôn đã lan tỏa khắp khu vực. Quả nhiên Mạnh đoán đã có một phần đúng. Lực lượng cảnh sát và đội pháp y sau khi điều tra đã đưa ra được quyết định. Nữ sinh đáng thương kia bị đánh đập dã man, gãy hai cái xương sườn, cô đau đớn quá nên đã bất tỉnh. Nhưng điều đáng tiếc ở đây, cô đã bị kẻ cầm thú nào đó chôn sống dẫn đến chết ngạt. Đương nhiên cũng có những bài báo đưa tin sai sự thật hay người ta còn đặt cho chúng cái tên rất nông nghiệp đó là báo lá cải. Nào thì cô nữ sinh giật chồng người ta rồi bị đánh đập sau đó bị chôn sống, nào là cô nữ sinh bị kẻ cướp hãm hiếp rồi chôn sống, ... Và cũng chính vì vậy dẫn đến có nhiều lời đồn lăng nhăng về cô nữ sinh tội nghiệp. Cảnh sát Bình ngồi trước tivi nghe ngóng tình hình, sau đó đứng ngồi không yên. Nhưng hiện tại anh đang bị đình chỉ công tác nên không thể điều tra công khai bất cứ vụ việc nào. Chỉ nghe thông tin trên mạng hay tivi thì chắc chắn anh chưa thể điều tra được bất kì cái gì. Đoạn anh lấy laptop ra rồi vào trang cá nhân facebook của nữ sinh xấu số nhưng vẫn không thể tìm kiếm được bất kì cái gì. Bất lực, anh liền lấy điện thoại gọi cho sếp. Giọng nói của người đàn ông vang lên: - Alo! Cảnh sát Bình lễ phép chào: - Chào đội trưởng! Tôi có một số việc muốn hỏi! Người đàn ông được gọi là đội trưởng liền lên tiếng: - Cậu muốn hỏi gì? Nghe vậy, cảnh sát Bình vội vã hỏi gấp: - Tôi muốn hỏi rõ về vụ án hồi sáng này ạ! Đội trưởng thở dài, rồi lắc đầu: - Cậu nghỉ ngơi đi. Đừng quan tâm nhiều làm gì. Có chúng tôi rồi. Sau đó ông cúp máy luôn không để cho cảnh sát Bình nói bất cứ lời nào. Còn anh chỉ biết ngồi xuống ghế sofa thở dài ngao ngán. Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh. Đôi mắt cảnh sát Bình sáng lên, anh lẩm bẩm một mình: - Không được, mình không thể để tên hung thủ đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được, như vậy sẽ có rất nhiều người bị hại chết. Mình phải đi làm rõ vụ việc này. Sau đó anh với lấy chiếc áo khoác, mũ, khẩu trang và kính rồi lặng lẽ đi ra khỏi nhà. Đến trước cổng trường anh nhìn vào bên trong, nơi các lực lượng cảnh sát đang làm việc, điều tra. Ngoài ra bên ngoài cũng có vài người đang thi hành nhiệm vụ. Đang mải miết quan sát, bỗng anh giật mình khi có ai đó vỗ lên vai: - Nơi này đang thi hành nhiệm vụ. Người không có nhiệm vụ miễn vào. Xin mời anh đi cho. Cảnh sát Bình gật đầu rồi lặng lẽ rời đi, trong lòng có chút nuối tiếc, đượm buồn. Bên trong căn nhà trọ nhỏ, dưới ánh đèn nhỏ hiu hắt, có ba bóng dáng thanh niên ngồi run lên bần bật. Ai nấy đều hoảng sợ, im thin thít không một tiếng động. Cứ mỗi lần tiếng còi cảnh sát vang lên, họ giật mình như hồn bay phách lạc, ôm chặt nhau ngồi nín thở chờ đợi xe cảnh sát đi qua. Ngày hôm sau, lực lượng cảnh sát đưa ra kết luận lần nữa khiến ai nấy đều hoảng hốt khi người giết cô gái ấy chính là ba sinh viên của trường đại học. Khu vực này lại duy nhất chỉ có trường đại học mà Hạnh và các bạn đang theo học. Khi nghe được tin này, ba kẻ kia lại càng sợ hãi. Chỉ mới có một ngày mà trông họ đã già đi mấy tuổi, đôi mắt thâm quầng cùng với đôi môi nhợt nhạt, nứt nẻ. Cùng lúc đó, tại phòng trọ, Hạnh ngồi xuống ghế rồi lên tiếng: - Nghe nói hung thủ giết nữ sinh hôm qua ở trường mình đấy chúng mày. Vậy chúng mày nghĩ hắn là ai? Mạnh đáp: - Trường mình là gì có ai dám ngoại trừ bọn thằng Hùng Hãm. Cướp bóc, trấn lột rồi lấy tiền đó đi sài liên tục. Tao nhìn mà tao ứa gan. Tuyết chau mày, đưa tay lên cằm tỏ vẻ tri thức: - Cho dù có thế thì nó cũng không dám giết người đâu. Và kể cả có giết thì chúng nó không ngu gì lôi cái xác lên. Hương cười nhạt: - Nếu có người khác lôi xác lên thì sao? Ánh mắt của Hạnh bỗng va phải vết bùn đất trên tay của Tuyết: - Sao trên tay mày có bùn đất vậy Tuyết? Nghe nói vậy, hai người còn lại chăm chú nhìn Tuyết. Thấy vậy, Tuyết cười trừ: - À... à tay tao sáng nay trồng cây nên dính bùn đất ấy mà. Sao chúng mày nhìn tao kinh vậy? Hạnh " ừ " một tiếng rồi mọi người lại im lặng... Về những gì cảnh sát kết luận và sự biến mất bí ẩn của ba kẻ kia thì hầu hết mọi người trong trường đều cho rằng chính bọn Hùng Hãm là hung thủ. Một phần vì cả trường đều biết nhóm đó chuyên đi cướp bóc trấn lột tài sản đâm ra ai cũng ghét cay ghét đắng nhưng không thể làm gì được. Nhà trường đã nhiều lần cảnh báo đuổi học nhưng bọn chúng lại đâu vào đó. Còn có lần đánh gãy chân kẻ dám mách thầy cô giáo. Từ đó, ai cũng sợ rồi không dám mách nữa. Và hiện tại lại được đà như vậy nên cả trường chắc chắn phải vùi dập bọn chúng. Cảnh sát thấy vậy, cũng cho lực lượng điều tra và tìm nơi ẩn nấp của ba kẻ kia. Đêm hôm ấy, cảnh sát Bình nhờ những thông tin mình có được do đã bí ẩn điều tra nêm đã tìm ra căn nhà trọ, nơi ở hiện tại của ba kẻ sát nhân. Trong căn phòng không lấy một tiếng động, mọi thứ im ắng đến đáng sợ. Vị cảnh sát từ từ đi tới trước cửa nghe ngóng nhưng không hề có bất kì âm thanh nào, dường như bên trong không có ai. Bỗng một mùi tanh bốc lên nồng nặc tràn khắp căn trọ. Anh giật mình, theo linh tính của một người cảnh sát thì anh chắc chắn rằng đã có chuyện không hay xảy ra. Không chần chừ, anh nhanh chóng đạp mạnh, cánh cửa gỗ bung ra. Anh sững người khi thấy cảnh tượng phía trước, anh còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì cùng lúc đó, toàn bộ lực lượng cảnh sát ập vào, trước mặt họ là cảnh sát Bình đang giương súng về phía trước và... phía dưới sàn nhà là ba cái xác...