Chương 4

Nụ Cười Máu

Văn Nam 09-08-2023 20:41:02

Xen lẫn trong tiếng rè rè là bốn chữ cái được phát ra bằng tiếng Anh. Cả ba đồng thanh lên tiếng: - S, E, T, T. Viên cảnh sát liền chạy tới chiếc tủ đựng hồ sơ cũng như chứng cứ của các vụ án, lôi ra ba tờ giấy nhàu nát, đoạn anh đặt lên bàn: - Đây là ba chữ cái lần trước H, E, T. Lần trước chúng ta nghĩ đây chỉ đơn thuần là chữ cái đe dọa nhưng cho đến lần này thì tôi đã xác định được bảy chữ cái này sẽ liên quan đến cái gì đó. Tôi nghĩ chúng ta phải sắp xếp lại. Và hơn nữa bốn chữ cái được phát ra bằng tiếng Anh. Vậy có nghĩa... Viên cảnh sát chưa nói hết câu thì Mạnh chen ngang: - Chữ cái chúng ta cần tìm là từ tiếng Anh? Viên cảnh sát nghe xong liền gật đầu: - Phải rồi! Sau đó anh viết bảy chữ cái lên tờ giấy rồi mọi người cùng nhau sắp xếp. Kim đồng hồ cứ thế chạy liên tục, mười lăm phút đã trôi qua nhưng họ vẫn chưa tìm thấy được từ tiếng Anh nào cả. Cùng lúc đó, Hương ngủ dậy thấy đầu nặng trịch. Cô vội vã thay đồ và đi làm thêm, nhẹ nhàng rón rén để Hạnh ngủ. Hương vừa đi khỏi được một lúc, Hạnh bỗng bị đánh thức bởi một tiếng gọi: - Hạnh ơi... Hạnh ơi. Cô uể oải ngồi dậy rồi đi ra mở cửa, ngáp dài ngáp ngắn hỏi người trước mặt: - Mày gọi tao có chuyện gì vậy Tuyết? Tuyết gãi gãi đầu cười trừ: - Hì hì. Hôm nay tao đi học mà rơi chìa khóa ở đâu rồi. Mày cho tao vào với được không? Khoảng tối nay thì tao đi làm lại chìa. Hạnh chau mày nhìn Tuyết rồi bảo: - Sướng chửa? Thôi vào nhà đi! Tuyết chạy tới chiếc ghế, ngồi xuống nghỉ ngơi, đoạn xoa xoa bụng: - Nhà có gì ăn không? Tao đói quá! Hạnh vừa đi vào trong phòng vừa nói: - Còn ít thức ăn ở trên bàn á. Mày ăn gì thì ăn. Tao đi ngủ cái. Mẹ mày làm tao mất cả ngủ. Tuyết cười tít mắt rồi chạy ra lấy đồ ăn. Khoảng mươi phút sau, cô đi vào phòng Hạnh. Đoạn cô lên tiếng: - Sao trong phòng mày có thuốc ngủ vậy Hạnh? Nghe xong, Hạnh bật dậy, nhìn thấy trên tay Tuyết là một gói thuốc và chẳng hiểu sao Hạnh lại thấy nó quen quen mà chẳng thể nhớ ra. Hay là của Hương nhỉ?. Cô chỉ tay vào gói thuốc rồi hỏi: - Mày nói đấy là thuốc ngủ sao? Tuyết gật đầu: - Đúng rồi. Trước tao bị mất ngủ, tao cũng mua rồi nên tao biết. Mà mày bị mất ngủ à? Hạnh lắc đầu: - Không, từ bé đến giờ tao có dùng thuốc ngủ bao giờ đâu! Tuyết chau mày đặt gói thuốc xuống rồi đi tới chỗ Hạnh nói với giọng điệu bí ẩn: - Vậy sao trong phòng mày có thuốc ngủ? Hạnh đẩy cô một cái: - Chắc là của con Hương đấy. Có khi nó mất ngủ ấy mà. Tuyết nghe xong cũng gật đầu đồng tình. Tại trụ sở cảnh sát, sau gần một giờ đồng hồ thì cảnh sát Bình lên tiếng: - Tôi nghĩ bảy chữ này nếu mà sắp xếp vào sẽ thành chữ " THE TEST ". Việc tìm ra chữ không khó, nhưng hiểu ý nghĩa đằng sau đó lại chẳng dễ. Cả Trung và Mạnh đều kinh ngạc, không ai bảo ai, cả hai đồng thanh nói: - THE TEST ? Viên cảnh sát gật đầu: - Uh. Nó có nghĩa là bài kiểm tra. Theo tôi đoán thì tạm thời tên hung thủ đó vẫn chưa muốn làm hại cậu đâu. Nên cậu cứ yên tâm. Có vẻ hắn đang thách thức chúng ta. Giờ chúng ta phải giải nghĩa xem ý nghĩa của từ đó chỉ cái gì? Cả ba cùng bàn bạc một số vấn đề. Sau đó Trung và Mạnh cũng trở về với nhiều suy nghĩ chưa được giải đáp. Theo như lời viên cảnh sát nói, tên hung thủ chưa muốn làm hại Trung, cậu cũng yên tâm hơn phần nào. Màn đêm dần buông xuống. Trên con đường vắng lặng cùng với ánh đèn in bóng một người đàn ông đang đi lảo đảo như sắp ngã, trên tay cầm chai rượu tu ừng ực. Bỗng gã tức giận đập chai rượu xuống đường, một tiếng "choang" vang lên, sau đó là những mảnh thủy tinh bắn tung tóe: - Mẹ nó, lại hết rượu rồi! Nhưng chỉ mấy giây sau, ánh mắt của hắn bỗng sáng lên khi thấy một cô gái nhỏ nhắn đeo túi chéo, đang đi vào con hẻm nhỏ gần đó. Hắn nở một nụ cười kinh tởm bước theo sau cô gái ấy. Nhưng cô vẫn không cảm thấy có điều gì bất thường bởi lẽ cô đang đeo tai nghe. Bỗng nhiên, cô bị một bàn tay thô ráp kéo giật lùi về phía sau. Bóng dáng một người đàn ông ép cô vào góc tường phía sau. Người gã nồng nặc mùi rượu. Đoạn hắn giật phăng chiếc tay nghe của cô ra: - Cô em đi đâu mà vội mà vàng. Mà vấp phải đá mà vồ phải anh thế? Cô gái tái mặt, tay che ngực mà lắp bắp: - Anh... anh tính làm gì tôi? Tôi la lên đó! Hắn cười một tràng rồi nói: - La đi em... La đi... Đường vắng tanh như chùa bà đanh. Em có la đến khản họng cũng không ai đến giúp em đâu. Cô gái cố văng tay hắn ra nhưng sức yếu liễu đào tơ thì sao có thể chống cự một gã đàn ông to cao trước mặt mình. Hắn ta lườm cô: - Khôn hồn đưa tiền đây cho anh uống rượu. Còn nếu không thì... Đoạn hắn liếm môi khiến cô phải run sợ. Nhưng cô vẫn đáp: - Không có... tôi không có tiền. Gương mặt gã đó bừng bừng tức giận giật lấy chiếc túi đeo một bên vai cô gái rồi đẩy cô ngã sõng soài ra đất. Gã lục lọi tìm kiếm. Đoạn hắn lôi ra vài tờ tiền polime, sau đó tiến tới đánh tới tấp vào người cô gái. Vừa đánh hắn vừa chửi: - Con đĩ này, dám lừa tao? Cho mày chết này! Cho mày chừa cái tội dám lừa tao! Máu từ miệng cô cứ thế ộc ra. Một lát sau, hắn quay lưng rời đi, để cô gái đang nằm thoi thóp trên đường. Vừa đi gã vừa cười: -Vậy tối nay lại có tiền mua rượu rồi! Đang lảo đảo, bỗng hắn đụng trúng một bóng người phía trước rồi ngã xuống đất. Bóng người ấy từ từ quay đầu lại và bước tới chỗ gã. Thấy kẻ trước mặt cứ lầm lì nhìn mình, gã bật dậy chửi: - Mẹ thằng chó, mày đụng vào người tao? Bóng dáng ấy vẫn không mở miệng dù chỉ nửa lời, đôi mắt căm giận nhìn gã đang lếch tha lếch thếch ngồi dưới đất chửi mắng. Rồi gã chật vật đứng dậy. Nhìn thấy người phía trước hắn lại càng điên hơn: - Á à, nhãi ranh. Mày đụng vào bố mày mà không quỳ xuống xin lỗi à? Chắc mày muốn chết... Hắn chưa nói hết câu thì một lưỡi dao sắc lạnh lướt qua miệng hắn. Máu từ miệng cứ thế chảy ra ào ạt. Hắn trợn tròn đôi mắt, sau đó ngả ngửa ra đằng sau. Miệng ú ớ không thành tiếng. - Tôi... xin... lỗi... Lời hắn chưa dứt thì một lưỡi dao khác lao vút tới cắm thẳng vào mắt khiến hắn gào lên đau đớn. Bóng dáng kia chạy vụt tới vung tay lên. Một nhát dao lướt qua làm chiếc lưỡi đứt lìa văng ra đường. Trên bức tường in hình một bóng đen hiện lên đang giơ dao và cắm liên tiếp xuống một thân xác... Sáng sớm hôm sau, con hẻm đó đã được vây kín bởi cảnh sát, người dân. Tiếng xì xào bàn tán cùng với những chiếc máy quay, những chiếc điện thoại được đưa lên liên tục. Ở trên con hẻm nhỏ, một cái xác bị phanh thây để lộ đống ruột non, ruột già bầy nhầy. Bàn tay phải của hắn bị cắt lìa rồi nhồi thẳng vào miệng hắn. Cảnh sát Bình đi tới kiểm tra một lượt, sau đó hỏi han mấy nhà bên cạnh nhưng vẫn không thu được bất kì chứng cứ nào. Khó khăn hơn, trong con hẻm ấy không có chiếc camera nào. Đang nhìu mày quan sát, Bình một cô gái tập tễnh, trên mặt là những chiếc băng cá nhân vào bước tới nói với cảnh sát Bình: - Hắn ta chính là kẻ mà hôm qua đã cướp tài sản của tôi! Cảnh sát Bình nhìn cô một lượt rồi nói: - Cô ổn chứ? Nếu sức khỏe ổn, chúng tôi mời cô về sở cùng chúng tôi để làm rõ việc này. Cô gái gật đầu đồng ý. Vụ thảm sát đó đã lan tỏa khắp thành phố. Rất nhiều người cho rằng kẻ giết người đó cùng với kẻ sát nhân đang chạy trốn là một người. Bên trong lớp học đang bàn tán dữ dội về vụ án. Còn Hạnh đang nằm gục xuống bàn. Hương đi tới hỏi: - Mày sao vậy? Mệt à? Hạnh uể oải đáp: - Ừ, sáng nay dậy tao thấy mình hơi mệt. Hương xoa xoa lưng Hạnh: - Thôi, mày cứ nghỉ ngơi chút đi! Hay xin phép nghỉ học một buổi? Hạnh lắc đầu tỏ ý không cần phải nghỉ học. Hương thấy vậy cũng yên tâm đi ra ngoài, để Hạnh nghỉ ngơi. Ở một góc khác, Tuyết đưa ánh mắt nhìn lên ba người phía trước: - Tao... tao sợ quá chúng mày ạ. Sao lại có thể chết kinh khủng đến như vậy? Hương cũng chạy tới thêm lời: - Phải đó. Dã man quá. Chắc hẳn kẻ đó là ác quỷ. Con người sao có thể làm vậy? Mạnh nhìn sang Trung rồi lên tiếng: - Tao hi vọng, kẻ sát nhân đó với kẻ đang thách thức chúng ta không phải là một. Suốt cả buổi học hôm ấy, khi các bạn trong nhóm bàn tán sôi nổi thì Hạnh luôn trong tình trạng mệt mỏi phải vào phòng y tế để nghỉ ngơi. Còn về phía cảnh sát Bình vẫn chưa tìm thấy manh mối nào cả, những lời khai của cô gái hoàn toàn có bằng chứng ngoại phạm nên cảnh sát cũng không thể kết tội cô. Hơn nữa nếu cô giết thì dại gì cô phải chạy ra để báo với cảnh sát? Tối hôm đó, Hạnh cũng đỡ hơn rất nhiều. Cô quay sang hỏi Hương: - Mày dùng thuốc ngủ à? Hương chau mày rồi nói: - Mày hâm mà. Tao có dùng đâu? Hạnh đi tới tủ rồi lấy gói thuốc trong ngăn kéo: - Vậy thuốc này của ai vậy? Hương lắc đầu: - Tao cũng không biết. Hôm trước tao dịn phòng cũng thấy, tính hỏi mày rồi lại quên béng mất. Một cảm giác sợ hãi bỗng chốc bao trùm lấy họ. Không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Hạnh chạy ra đóng chặt hết tất cả cửa lại rồi leo lên giường. Sáng hôm sau, họ mang gói thuốc tới cho cảnh sát Bình rồi trình bày mọi thứ. Những sự việc cứ liên tục ập tới khiến ai nấy đều cảm thấy đau đầu, nhức óc. Sau đó cảnh sát Bình tới nhà Hạnh để kiểm tra nhưng hoàn toàn vẫn không thấy bất cứ điều gì lạ. Mọi bằng chứng dường như lại rơi vào bế tắc. Đoạn cảnh sát Bình quay sang nói với hai cô gái đang hoang mang, lo lắng: - Tôi nghĩ kẻ sát nhân đang đưa ra cho chúng ta một bài kiểm tra. Hắn đang thách thức chúng ta. Rồi anh kể toàn bộ sự việc của Trung hôm qua cho Hạnh và Hương nghe. Hai cô gái nghe xong cũng không biết nói gì chỉ dạ, vâng rồi im lặng. Hai ngày sau... Vụ án vẫn chưa có gì mới, hung thủ vẫn là một dấu hỏi. Hơn nữa, trong hai ngày ấy, Trung không bị làm phiền bởi kẻ đó nữa. Cứ như những thứ trước đây chỉ là do một kẻ biến thái nào đó trêu đùa cậu. Nhưng không... Tối hôn ấy, cảnh sát Bình đang nằm ngủ, bỗng tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, Bình vội với lấy và mở lên. Một tin nhắn từ số lạ được gửi tới cho anh: Vua Lê Lợi mượn gươm rùa thần Giặc tan giặc tác máu chảy thành sông Gốc cây số 666 màu trắng tinh đỏ tươi... Đọc xong, cảnh sát Bình chau mày ngẫm nghĩ một lúc, sau đó chợt nhận ra điều gì, anh nhanh chân leo xuống giường, vội vã khoác một chiếc áo dạ dày. Bình lấy xe rồi rời khỏi nhà. Tiếng gió về đêm rít lên từng đợt, trời giá rét khiến ai cũng cảm thấy run rẩy. Cảnh sát Bình dừng xe tại hồ Gươm. Vì đêm đã muộn nên xung quanh hồ trở nên vắng vẻ. Anh nhìn ngó xung quanh tìm kiếm một thứ gì. Đoạn cảnh sát Bình mở lại đoạn tin nhắn ra xem rồi lẩm bẩm: - Gốc cây số 666. Nhìn những tán cây um tùm bên đường, anh nghĩ bụng bao nhiêu cây như vậy biết hắn muốn chỉ cây nào. Sau đó anh lái xe tới từng cái cây rồi quan sát. Biết làm vậy không khả thi nhưng giờ anh cũng không còn cách nào khác. Sau ba mươi phút tìm kiếm mệt mỏi, những giọt mồ hôi đang lăn dài trên gương mặt lo lắng của anh. Ánh mắt của cảnh sát Bình bỗng va phải con số trên biển nhà. Rồi anh để ý có nhiều căn nhà, bên cạnh được trồng cây. Trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ: - Số nhà. Phải rồi chính là số nhà. Gương mặt anh rạng rỡ như nhặt được vàng. Cảnh sát Bình vội vã đi nhìn biển số nhà. Độ mười phút sau anh cũng tìm thấy số nhà 666. Anh bật đèn flash lên ngồi xuống gốc cây tìm kiếm. Anh lấy chiếc găng tay trong túi ra rồi đeo vào, sau đó hì hục đào. Chưa đầy phút sau, anh phát hiện có một mẩu giấy trắng chôn dưới đất. Anh cầm lên rồi mở ra xem. Bên trong, một từ được viết bằng màu đỏ tươi như máu khiến anh ngỡ người: - LOSE. Đang lẩm nhẩm đọc chữ trên mảnh giấy, Bình nghe một tiếng "ting"vang lên. Anh lấy điện thoại ra xem, lại là số lạ vừa rồi gửi tới cho anh một tin nhắn: - Chim bồ câu Die. Đếm ngược 30 phút. Trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh con chim bồ câu bị giết lúc ở nghĩa trang. Cảnh sát vội lấy tờ giấy nhét vào túi zip sau đó leo lên xe phóng đi, anh kết nối điện thoại với tai nghe Bluetooth rồi vội vã gọi điện thoại cho một ai đó. Sau mấy tiếng tút vang lên một hồi, một giọng nói nửa tỉnh nửa mê cất lên: - Alo ạ? Cảnh sát Bình thúc giục hỏi: - Có ai đang ngủ với cậu không, Trung? Trung đáp: - Dạ không ạ. Hôm nay Mạnh nó không sang ạ Bình vừa tập trung lái xe vừa vội vàng nói: - Không xong rồi. Cậu ở yên trong phòng, khóa chặt tất cả cửa vào. Đừng có rời khỏi giường. Chờ tôi tới. Để im điện thoại vậy, đừng tắt nha! Nghe cảnh sát Bình nói vậy, cậu giật mình tỉnh dậy. Biết mình gặp chuyện nguy hiểm nên Trung chạy ra khóa cửa phòng rồi leo lên giường nằm im thin thít. Còn Bình vừa lái xe vừa lo lắng. Anh chỉ cầu mong đến thật nhanh chỗ trọ của Trung. Nghe thấy tiếng của Trung cứ vang lên đều đều cũng khiến cho viên cảnh sát yên tâm hơn. Độ hai mươi lăm phút sau, anh cũng tới nơi và vẫn nghe thấy tiếng Trung phát ra từ điện thoại. Cảnh sát Bình nói: - Tôi sẽ phá cửa phòng cậu, đừng ra ngoài! Trung chỉ biết gật đầu rồi đáp: - Vâng ạ. Rất nhanh, chỉ chưa đầy ba mươi giây sau, anh đã phá khóa rồi chạy vội vào phòng và bật công tắc đèn: - Trung! Trung nghe thấy giọng nói quen thuộc liền lao xuống giường, bước tới chỗ cảnh sát. Thấy Trung bình yên, cảnh sát Bình đỡ lo lắng hơn. Anh nhìn điện thoại, chỉ còn có ba phút nữa là tròn ba mươi phút. Bình vội kéo Trung ra khỏi nhà: - Đi thôi. Trong này nguy hiểm! Cả hai chạy ra khỏi nhà trọ. Trung đeo mũ bảo hiểm rồi chuẩn bị leo lên xe cảnh sát Bình bỗng nhiên cậu cảm thấy trái tim như bị bóp chặt lại, cổ họng nghẹn lại, toàn thân cứng đờ rồi lăn đùng ra đất giãy giụa, đôi mắt trợn trừng trừng, máu đen ở mắt, mũi, miệng cứ thế ộc ra. Dường như lục phủ ngũ tạng của cậu đang bị phá hủy dần từ bên trong. Thấy như vậy, cảnh sát Bình trợn tròn mắt kinh ngạc, gương mặt xám lại, đoạn anh ngồi xuống đỡ Trung nhưng phát hiện cậu đã ngừng thở. Bình gọi ngay cho sở cảnh sát. Anh kinh ngạc hơn nữa khi đồng hồ hiện tại vừa vặn tròn ba mươi phút kể từ khi anh nhận được tin nhắn...