Hằng năm bà Lý Nhị đều mặc áo khoác đen, trong tay chống quải trượng, bên trái lông mày còn có một nốt ruồi đen lớn.
Chỉ nhìn mặt, bộ dạng của bà Lý Nhị không hề được xem như cay nghiệt.
Nói thật, lúc đầu Tống Hòa nghe qua các loại chuyện cầu cháu trai không bình thường của bà Lý Nhị, cho rằng bà cụ là một người mẹ chồng, bà nội hung dữ.
Nhưng sau khi tìm hiểu mới biết bà Lý Nhị cũng đối xử không tệ với mấy cháu gái, càng không chèn ép con dâu. Chuyện trong nhà ngoài nhà đều do con dâu bà ấy nắm trong tay.
Cho nên đây là nguyên nhân bà Lý Nhị làm ra các loại chuyện như vậy, nhưng người trong nhà bà ấy, bao gồm cả người trong thôn đều nhắm một con mắt mở một con mắt.
Mà giờ phút này người bên cạnh bà Lý Nhị, mới thật sự là người hù dọa Tống Hòa.
Trái tim của cô đập thật nhanh, nhanh chóng liếc nhìn mặt của bà lão kia, không dám nhìn lần thứ hai.
Ba đứa bé bên cạnh cũng nắm chặt vạt áo của Tống Hòa, thậm chí Tiểu Muội còn trốn sau lưng Tống Hòa.
Bạn không có cách nào hình dung ra được loại cảm giác này đâu, nửa gương mặt của bà lão này giống như bị cái gì đó cắn mất, trở nên lộn xộn mơ hồ,
Mà khi ánh mắt của bạn đụng vào ánh mắt của bà lão, trong nháy mắt lông tơ trên thân thể dựng hết cả lên, trong lòng có một loại cảm giác hít thở khó khăn, giống như tim bị người này bóp chặt vậy.
Quá kỳ quái, quá đáng sợ.
Tống Hòa lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, cũng nắm chặt tay của Đại Oa.
Cô miễn cưỡng cười một tiếng: "Xin chào bà Lý Nhị."
Chào xong, cô làm bộ bình tĩnh, nhưng dưới chân lại giống như bôi dầu, kéo ba đứa bé nhanh chóng rời đi.
Tống Hòa không dám quay đầu lại, tất nhiên không biết sau khi cô rời đi, bà lão còn nửa gương mặt kia nhìn chằm chằm vào nơi cô rời đi.
Hoặc là nói, nhìn chằm chằm vào Tiểu Muội.
"Mệnh thật tốt."
Bà ta tự lẩm bẩm, ánh mắt giống như say mê.
bà Lý Nhị nghe không hiểu, trên mặt bà cụ tràn đầy vẻ lấy lòng, cười nói: "Bà đồng Lôi, phía trước chính là nhà của tôi, bà xem có chỗ nào cần sửa không?"
Bà đồng Lôi nhìn thật lâu mới quay đầu lại, khập khễnh đi theo bà Lý Nhị vào nhà.
Bên ngoài cửa nhà đội trưởng Lý, Tống Hòa nhìn thấy cây phong lớn quen thuộc kia, bỗng dưng trong lòng có cảm giác trở về chốn cũ.
"Chị, cụ già kia quá dọa người."
Tiểu Muội vỗ ngực một cái, lộ ra bộ dạng sống sót sau tai nạn.
Cũng không phải sao, ngay cả Tống Hòa cũng bị dọa cho sốc luôn.
"Ai dọa người?"
Trương Tú Quyên đang nhổ củ cà rốt trong vườn rau nghe được đối thoại của hai chị em, cách bức tường hỏi.
Tống Hòa chào hỏi xong, sau đó vừa đi vào nhà vừa nói: "Trên đường bọn cháu gặp phải bà Lý Nhị dẫn theo một cụ già đi về nhà, có thể bởi vì trên mặt có sẹo, cho nên Tiểu Muội mới nói dọa người." Trương Tú Quyên xách mấy củ cà rốt đi ra từ vườn rau, cạo cạo đế giày dính bùn một chút.
"Cháu nói chắc là bà đồng Lôi ở thôn Thượng Bình bên cạnh, lúc còn trẻ mặt của bà ta bị chó mực cắn, cho nên nửa khuôn mặt toàn là sẹo."
Chắc là bà Lý Nhị lại nghĩ ra phương pháp xiêu vẹo gì đó, mời bà đồng Lôi vào trong thôn, cũng không biết lần này tốn bao nhiêu tiền.
Trương Tú Quyên nghi ngờ có thể nhà của bà Lý Nhị đã thiếu trong đội mười mấy đồng rồi, không chỉ vì trong nhà có nhiều người nhưng sức lao động lại thiếu, còn là vì thường thường đưa tiền cho bà đồng Lôi nữa.
Tất nhiên rồi, dùng từ của bà đồng Lôi, cái này gọi là "Thờ cúng"
Lúc trước Trương Tú Quyên nghe được cách nói này cũng không nhịn được liếc mắt xem thường.
Tống Hòa thật sự rất lấy làm khó hiểu, niên đại này còn có bà đồng?
Cô nhớ mấy năm này có một hoạt động "Phá bốn cũ", cô đã quên thời gian cụ thể. Nhưng lúc này vị bà đồng này vẫn hoạt động tốt, xem ra thời gian hoạt động kia còn chưa đến.
"Mẹ, lửa cháy rồi."
Lúc Tống Hòa còn muốn tiếp tục hỏi, một cô gái đi ra từ trong phòng bếp.
Tóc của cô ấy chải thành hai cái đuôi sam, quần áo là loại hoa hồng xanh rực rỡ, vóc người có chút gầy nhỏ, nhìn cô ấy, đột nhiên trong lòng cô nghĩ tới hình tượng nữ thanh niên tri thức trong phim trên tivi.
"Chao ôi, em chính là cháu của của chị dâu hai đi, chào em, chị là Lý Hiểu Mẫn."
Lý Hiểu Mẫn cười một tiếng, đưa tay ra với Tống Hòa.
"Xin chào, em là Tống Hòa."
Tống Hòa vừa nói xong, nháy mắt đôi mắt Lý Hiểu Mẫn đã tỏa sáng.
"Em có đi học?"
Nói rất chuẩn nha, không mang theo khẩu âm, Lý Hiểu Mẫn vừa nghe đã hiểu cô gái trước mặt mình có văn hóa.
"Có học qua, em học đến lớp sáu."
Lý Hiểu Mẫn càng vui mừng hơn: "Chị cũng lớp sáu, vậy chúng ta có thể nói chuyện được rồi." Cô ấy vừa nói, vừa gọi Tống Hòa vào gian nhà chính.
"Trên tay em đang cầm gì đấy, sao lại còn mang đồ đến, hôm nay mẹ chị chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, có đầu cá nữa, sáng nay anh hai còn bắt..."
Tống Hòa: "..."