Chẳng hạn chiếc xe đạp thoáng "vù" chạy ngang qua trên phố kia, cô nhìn mà thấy thân thương lạ thường, ba đứa nhóc thì lại càng trố mắt hốc mồm, chỉ vào chiếc xe đạp kia kinh ngạc đến không nói nên lời.
Ngoài xe đạp ra thì còn có nhà lầu. Đúng vậy, nhà lầu hai ba tầng khiến cho Tống Hoà nhìn ngây ngẩn.
Ở thời đại này, bản thân được ở trong kiểu nhà lầu thế này là chuyện hạnh phúc biết bao.
Có trời mới biết tối hôm qua lúc cô đi vệ sinh đã chuẩn bị biết bao nhiêu, nhìn thấy cảnh tượng đang xoay mòng mòng trong đầu, người cũng sắp ngất đi!
Thím Lý đồng hành cùng cũng thích thú, quay đầu chỉ vào một nơi rộng rãi, bỗng liếc nhìn rồi nhanh chóng đẩy Tống Hoà: "Ai u mẹ ơi, nhà ga ở ngay phía trước rồi kìa. Nhanh, nhanh, xe sắp đến rồi, mau chạy qua đấy đi."
Tống Hoà nhìn thấy một chiếc xe ở đằng xa đang từ từ tiến đến, có rất nhiều người cũng đang trông mong chờ đợi.
"Nhiều người như vậy luôn à, để thím chiếm giúp cháu một chỗ nhé." Người thím nhướng mày, ngày lập tức nhảy xuống xe rồi xách một túi hành lấy lao qua, vòng qua đám đông, ngay lúc xe còn chưa dừng hẳn đã quăng hành lý lên một chỗ ngồi ở bên trong thông qua cửa sổ.
Tống Hoà cũng nghiêm túc, cõng Tiểu Muội lên lưng, rồi lại một tay kéo theo một đứa Leo lên xe.
Hành lý còn lại được những người thím khác lần lượt đưa qua cửa sổ, cô học theo cách của người khác, đặt hành lý vào lối đi, sau đó để Đại Oa cùng với Mễ Bảo ngồi lên trên hành lý, thành công giúp cho bốn người mình chỉ phải trả tiền cho một chỗ ngồi!
Hết cách, Tống Hoà sờ vào lồng ngực, bên trong là tiền bạc của cả nhà tụi cô. Đây cực kỳ có khả năng cũng là toàn bộ tiền bạc của cả nhà cô trong mấy năm sắp tới.
Haizzz, 27 đồng 8 hào...
Đúng là vô thực!
Tiếp sau đó lại là ngồi xe, Tống Hoà lúc này thấy cực kỳ may mắn mình giành được chỗ cạnh cửa sổ, bằng không cô lại phải bị đủ thứ mùi trên xe làm cho buồn nôn.
Lúc chưa lên xe, Tống Hoà trông thấy một đám người lớn, còn tưởng là trên xe sẽ rất chen chúc. Nhưng mãi cho đến khi xe lăn bánh, có rất nhiều người lao nhanh xuống xe, mới phát hiện không ngờ trên xe này còn có ghế trống!
Lúc này, nhân viên bán vé trẻ tuổi kia vẫn còn đang làu bàu: "Trò hề gì vậy trời, không ngồi xe thì chen lên xe làm gì không biết, giẫm sàn bừa bãi lộn xộn hết cả lên."
Cột tóc trên đầu mình xém nữa là rơi cả ra mất!
Một người dì đặt lồng gà ở bên chân liền nở nụ cười: "Cô gái vừa làm công việc này phải không? Khó khăn lắm mới lên thành một chuyến, phải lên thử xe tuyến xem là cảm giác thế nào chứ?"
Người trên tàu vui cười rôm rả, hiển nhiên là cũng không kinh ngạc với chuyện thế này, thậm chí cực kỳ hiểu.
Tống Hoà bừng tỉnh ngộ ra, hoá ra là như vậy!
Tốc độ xe của thời này không bằng được với thời sau, kể cả các kiểu trải nghiệm đón xe. Ba tiếng đồng hồ sau, vào lúc Tống Hoà đặt chân xuống đất lần nữa, lao như bay đến chỗ một gốc cây, nôn đến mức không biết trời trăng mây đất.
Oẹ!
Nhưng mà dù là vậy, cô vẫn nắm thật chặt tay ba đứa nhóc không buông, trong lòng không ngừng cảm thán bản thân mình đúng thật là một - giáo viên mầm non ưu tú.
Vị trí bốn người Tống Hoà đang ở là huyện Bình Hoà, tỉnh An phát triển rất khá, huyện Bình Hòa lại còn nằm chỗ giao thông quan trọng, bởi vậy giờ phút này tận mắt nhìn thấy, cảnh tượng trên phố số với huyện thành thị trấn quê nhà lại càng phồn hoa hơn.
Người qua lại trên đường đa số đều mặc những bộ quần áo màu quần áo màu xám, xanh đen, xanh bộ đội cũng có, thậm chí còn có rất nhiều cô gái mặc quần áo vải hoa!
Thời điểm này vải hoa thật hiếm thấy, Tống Hoà xuyên qua đây lâu như vậy mà hôm nay mới được nhìn thấy. Những cô gái này ngang qua phố, tỉ lệ được ngoái đầu lại nhìn gần như là một trăm phần trăm.
Ngay cả một đứa nhóc như Tiểu Muội, ánh mắt lúc này cũng sáng rực, tầm nhìn cũng di chuyển theo sự di chuyển của những cô gái mặc quần áo vải hoa.
Tống Hoà vừa đi vừa không nhìn đường, suýt nữa trượt chân ngã xuống đất.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời: "Chúng ta đi nhanh hơn chút nữa, sắp đến giờ ăn trưa mất rồi, không đói à?"
"Đói chứ!" Nhắc đến ăn cơm, giọng nói của bà người đều đặc biệt đồng đều.
Đại Oa lúc này thật sự không nhịn nổi nữa lại run tay: "Chị ơi, chúng ta sắp đến nhà cô rồi đúng không? Chúng ta sẽ có cơm ăn liền rồi đúng không?"
Tống Hoà: Cái cái rắm.
Làm gì có chuyện đến nhà người khác ăn cơm trắng trong một năm thiên tai như vậy?