Nếu có thể, bà ta tình nguyệt nhét toàn bộ mấy đứa con của mình vào trong bụng, cũng không muốn chịu loại phúc khí này.
Mẹ của Lý Thừa Tổ, cũng chính là bà nội Lý Tam có sáu đứa cháu gái, ngồi ở trước cửa nhà Vương Quế Hoa, ánh mắt nửa hí nửa mở, đôi bàn tay già khô quắt giống như cây khô không ngừng vuốt ve ngưỡng cửa, trong miệng còn lẩm bẩm:
"Thật tốt số, thật tốt số, để cho xương già này dẫn một ít bé trai về nhà đi... Hạn hán nhiều sẽ chết lũ lụt nhiều sẽ chết, ông trời thật không công bằng..."
Tống Hòa dùng đòn gánh gánh hai cái thùng, đúng lúc thấy một màn này, trong lòng không nhịn được thở dài một hơi.
Thật tốt nha.
Thôn Lý gia, là một nơi tốt.
Nhà này có năm sáu đứa con trai, nhà kia lại có năm sáu đứa bé gái, thích hợp làm nhà trẻ nha...
Sao trong thôn lại không xây một cái nhà trẻ chứ?
Tống Hòa than thở thật sâu vì không có cách nào thi triển kiến thức đầy người của mình!
Cô sai bảo con nít làm chuyện nhà là một chuyện, mà có để người ngoài biết hay không lại là một chuyện khác.
-
Dọc theo đường đi, Tống Hòa nhận được rất nhiều lời chúc phúc và hỏi thăm sức khỏe, đi mấy phút cuối cùng cũng đến nhà mới.
Chuyện đầu tiên đến nhà mới chính là đặt đòn gánh xuống, quay đầu hỏi dượng Cường Tử: "Dượng, thôn chúng ta có nhiều trẻ con giống như đám Đại Oa không ạ?"
Từ trước đến này cô chưa từng ý thức được chuyện này, hôm nay trên đường những đứa trẻ kia kết bè kết đội, đấu đá lung tung, đột nhiên phát hiện nhân khẩu của thôn Lý gia có chút vượng nha?
Lý Quốc Cường nhíu mày suy nghĩ,"Hình như là rất nhiều, mấy năm nay chúng ta thu hoạch tốt, nên lấy vợ thì cứ lấy vợ, sinh con thì cứ sinh con. Cùng tuổi với Đại Oa cũng phải bảy tám đứa."
"Còn từ ba đến tám tuổi thì sao ạ?" Tống Hòa tò mò hỏi.
Lúc này đủ tám tuổi thì lên lớp một, đứa trẻ ở nông thôn lại càng trễ hơn.
"Ba tuổi đến tám tuổi..."
Lý Quốc Cường suy nghĩ thật lâu,"Chắc là còn rất nhiều đi, khoảng hai ba chục đứa."
Ai cũng nói phong thủy thôn bọn họ tốt, đúng là như vậy. Gần mười dặm tám thôn quanh đây, không có thôn nào có nhân khẩu thịnh vượng hơn thôn bọn họ.
Ngay cả heo nái sinh heo con trong thôn bọn họ cũng nhiều hơn một hai con so với những thôn khác.
"Chẳng qua." Lý Quốc Cường nghi ngờ,"Tiểu Hòa, cháu hỏi cái này làm gì?"
Tống Hòa cười nói: "Hôm nay trên đường cháu thấy có rất nhiều trẻ con, tò mò hỏi một chút thôi ạ."
Cô chính là con chim gà mờ có một không hai mắc bệnh nghề nghiệp, vừa nhìn thấy trẻ con, liền nghĩ đến số tuổi của trẻ con cần đến nhà trẻ.
A, Tống Hòa lại tiếc nuối tại sao trong thôn không có nhà trẻ.
Trong lòng lắc đầu một cái, xoay người liền không nghĩ đến chuyện này.
Nhà mới hẻo lánh, vậy sẽ rất ít người đến, dù các thôn dân có đi sau núi cũng sẽ không đi qua nhà mới của Tống Hòa.
Đây cũng là chuyện làm Tống Hòa hơi hài lòng, nhà thím Tú Trân cách gần nhà cô nhất cũng phải cách gần hai trăm mét.
Khoảng cách này đại biểu cái gì? Đại biểu sau này nhà cô ăn ngon, cũng sẽ không sợ bị người ta ngửi được.
Niên đại này không có nhiều gia vị, bình thường hàng xóm trong thôn đều thông qua "Ngửi mùi nhận biết thức ăn".
Chớ xem thường lỗ mũi của người niên đại này, mấy ngày trước bà nội Trương nấu cháo gạo trắng, hàng xóm bên cạnh ngửi được, trẻ con nhà đó còn muốn ăn cháo trắng cho nên bị đánh cho mông nở hoa.
Ngay cả cháo gạo trắng cũng có thể nhạy bén ngửi được, vậy thịt kho tàu thì sao? Sườn hầm tương thì sao?
Tống Hòa nuốt nước miếng, trong lòng không nhịn được báo ra một chuỗi thực đơn dài.
Mặt trời dần lên cao, không khí rét lạnh buổi sáng sớm từ từ trở nên ấm hơn.
Vào thời kỳ rãnh rỗi sau vụ mùa, không phải là không có chuyện gì làm.
Hôm nay, chính là ngày đám đàn ông trong thôn vào núi săn bắn mùa thu.
Chuyện này không có quan hệ nhiều với Tống Hòa, bởi vì nhà cô không có đàn ông trưởng thành. Hơn nữa cô vừa mới chuyển đến nhà mới, chuyện phải làm có rất nhiều.
Nhưng các thôn dân đều rất quan tâm, hôm nay trên đường những đứa trẻ rất hưng phấn, phần lớn đều có liên quan đến chuyện săn bắn mùa thu. Bởi vì chuyện này dượng Cường Tử giúp mang bếp lò đến rồi cùng đi về rất sớm.
Mấy đứa Đại Oa nghe được tiếng nói chuyện rộn ràng của mấy đứa trẻ truyền đến từ xa, đều có chút rục rịch, đôi mắt ti hí kia giống như đang cầu xin, chăm chú nhìn Tống Hòa.
Tống Hòa không để ý đến ba đứa bé, đi tới cửa quan sát một chút, sau đó lại đóng cửa lớn lại, chậm rãi ngồi vào cái bàn ở gian nhà chính.
Nhất thời bên trong sân rộng, chỉ còn lại Đại Oa, Tiểu Muội và Mễ Bảo.
Ba đứa bé đứng trong sân có chút không biết làm sao, chân nhỏ mè nheo đi chầm chậm, giống như đám gà con mới tới hoàn cảnh xa lạ ôm nhau sưởi ấm.